Quyển 1 - Chương 2: Sống lại một đời, ngày đêm khó an, đây chẳng lẽ chính là cái giá phải trả?

Tạ Tranh vừa mở mắt ra, đồng tử có chút tản mạn mà nhìn Vương Đức Viễn, qua một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, treo một nụ cười cà lơ phất phơ, nói: “Vương huynh à, gọi người như gọi hồn, ngươi làm như vậy sẽ bị gọi là đuổi khách đó.”

Ý cười nhợt nhạt trên môi thanh niên trông cực kỳ lóa mắt, có thể làm chói mắt hoàng hoa đại cô nương hoặc tiểu tức phụ. Người có thể làm Thám Hoa lang đương triều khẳng định không xấu nhưng diện mạo của Tạ Tranh, thật sự quá bắt mắt.

Bất quá Vương Đức Viễn không rảnh ba hoa với y, “Đi đi, ngươi tính là khách nhân gì, chạy nhanh đi, ta muốn đóng cửa.”

Vương Đức Viễn đột nhiên nhìn chằm chằm Tạ Tranh, Tạ Tranh nhướng mày, nói: “Như thế nào, Vương huynh muốn giữ ta lại uống vài chén?”

Vương Đức Viễn tức giận trả lời: “Tạ đại nhân ngài chạy nhanh về nhà ngủ đi, quầng thâm dưới mắt đều che không được, ta khuyên ngươi đi xuân hương lâu tìm cô nương mượn chút hương phấn che đi, nếu không nhìn như mấy người mệnh không dài.” Nói xong liền xô đẩy Tạ Tranh ra ngoài.

Tạ Tranh cũng không ngoan cố ở lại, thuận theo mà đứng dậy, chậm rì rì mà dạo bước ra ngoài, tùy tay đặt quyển sách lên bàn sách ở trước cửa.

Vương Đức Viễn nhìn Tạ Tranh đi ra ngoài, cầm lấy quyển sách y vừa đặt xuống, nhìn thoáng qua tên sách ——《 phong lưu tiểu quả phụ: Thánh tăng ngươi đừng trốn 》

“……” Đây là loại sách mà Thám Hoa lang đương triều thích xem? Đại Chu triều có lẽ muốn xong rồi.

Tạ Tranh đạp ánh hoàng hôn rời đi, đi ngược với đám người. Đám đông như dệt, bên tai là những tiếng rao hàng ồn ào, Tạ Tranh vừa tỉnh khỏi giấc mộng hỗn loạn nghe không rõ lắm, màu máu ở trước mắt dần biến mắt, cảm giác đau đớn do bị giòi bọ gặm nhấm cũng dần tiêu tán.

Sau lưng Tạ Tranh ướt đẫm mồ hôi, bất luận là ai trọng sinh cũng không thể bình tĩnh được, huống chi y còn bị xử trảm, phơi thây nơi pháp trường, nếu là có thể hóa thành lệ quỷ, có lẽ oán khí sẽ dâng tận trời đi.

Đi tới đầu đường, Tạ Tranh cười khổ một chút, hiện giờ y đã rơi vào cảnh bị bóng đè ngay cả ban ngày.

Sống lại một đời, ngày đêm khó an, đây chẳng lẽ chính là cái giá phải trả?

“Tạ đại nhân, ngài mua bánh đường không? Hôm nay còn dư lại hai khối cuối cùng, để lại riêng cho ngài đó.” Bà lão bán bánh hoa quế đã lớn tuổi, trên mặt mang theo một loại cảm giác hiền từ, bởi vì phải rao hàng quanh năm nên có chút nghẹn ngào, tăng thêm vài phần khói bụi nhân gian.

Tạ Tranh ngây ngốc một chút, lấy ra năm đồng tiền ra khỏi túi, đưa cho a bà, nói: “Đa tạ ngài.” Tạ Tranh từ trước đến nay hoa ngôn xảo ngữ lại không thể nói thêm gì, chỉ trầm mặc nhận bao giấy dầu từ đối phương.

Cháu ngoại y thích ăn bánh đường, luôn thèm ăn, thích ăn tới mức ngày ngày đều van xin Tạ Tranh mua cho, cuối cùng y đã dưỡng thành thói quen, ngay cả bà lão bán bánh cũng nhớ rõ mặt y, Tạ Tranh cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân, an tâm trở về nhân gian.

Tạ Tranh bất chấp tất cả mà nghĩ, đau đớn sớm thành thói quen, cũng không thể làm y đau chết, đời này y cũng không thể lâm vào hoàn cảnh cả nhà bị lưu đày, chết không toàn thây.

Đời này Tạ Tranh chỉ là một biên tu bát phẩm, không thể trộn lẫn với án rối loạn kỷ cương ở Giang Nam, án tham ô bạc cứu tế được.

Tạ Tranh làm chức quan nhỏ, tâm tình khoan khoái hơn không ít, nhưng gió đêm lạnh như vậy thổi vào người, Tạ Tranh lại không muốn trở về, tính toán đi dạo ở thành Nam một lúc.

Nhưng dạo rồi dạo lại xảy ra chuyện.