Quyển 1 - Chương 1: Tạ đại nhân biếng nhác

Trên đường cái ngựa xe như nước, phố ăn vặt nổi danh nhất thành Nam kinh đô.

Thành Nam là nơi buôn bán nhỏ, người của tam giáo cửu lưu đều tụ tập ở nơi đây. Nơi này vừa vào đêm, dạng người nào cũng có, dân cờ bạc vung tiền như rác, công tử tìm hoa mua vui, lệnh cấm đi lại ban đêm chỉ dành cho bá tánh, không quản quý nhân.

Trên con phố ăn vặt toàn hương sắc như vậy lại mở một hiệu sách ở sâu bên trong, không cần nghĩ cũng biết không phải hiệu sách đứng đắn gì.

Vương lão bản, chưởng quầy tiệm sách, nhìn sắc trời trước mắt, có chút bất đắc dĩ mà nhìn thoáng thanh niên ngồi trong góc tiệm.

Ánh hoàng hôn đi qua khung cửa sổ, tiến vào, ánh cam phủ đầy đất, những hạt bụi bay lơ lửng trên không trung, thanh niên dáng người thon dài nhập thần nhìn quyển sách cổ xưa trong tay, góc sách bị cuốn lại, có lẽ là bị xem hồi lâu. Thanh niên có khuôn mặt cực đẹp, có thể nói là người nhìn người thích, trên người lại cầm một quyển sách, khí chất như tùng như trúc ở trên người y lại sừng sững như cây tùng, cây bách.

Nhưng cho dù là vậy, Vương chưởng quầy cũng muốn đóng cửa! Nơi này ngư long hỗn tạp, buổi tối mở cửa hàng không an toàn lắm, cũng không có khách.

“Tạ đại nhân, Tạ đại nhân?” Vương chưởng quầy đã gần trung niên, tuy rằng thân hình cao lớn, lại thêm khí chất nho nhã của văn nhân, ông ta lại còn để một chòm râu dài, lúc này thấy thanh niên dù gọi thế nào cũng không đáp, lập tức bại lộ bản tính.

“Tạ Tranh!”

Thanh niên vốn tản mạn dựa trên kệ sách lập tức giật mình, đôi tay theo bản năng siết lấy quyển sách, sau đó đối mặt với Vương chưởng quầy tức giận thổi râu, trừng mắt.

Vương chưởng quầy tên Vương Đức Viễn, chính là cử nhân cùng tham gia khảo thí với Tạ Tranh, năm đó hai người vừa vặn ngủ trọ cùng một khách điếm, thật hổ thẹn mà nói, khách điếm đó đúng là nhà Vương Đức Viễn mở, Vương Đức Viễn tham gia khảo thí suốt hai mươi năm, lần đầu gặp được một cử nhân trẻ như vậy, một loại trực giác thần kỳ nói cho ông ta biết, người này không phải vật trong ao, Vương Đức Viễn khéo léo đưa đẩy kết giao với Tạ Tranh, thấy y ăn mặc mộc mạc, đưa tay giúp đỡ vài lần, kết thiện duyên.

Quả nhiên, Tạ Tranh chính là Thám Hoa lang năm đó, tiền đồ vô lượng, Vương Đức Viễn lại tiếp tục thi rớt.

Nhưng thiện ý của ông ta cũng không uổng phí, một năm sau, sinh ý trong nhà Vương Đức Viễn xảy ra vấn đề, chọc trúng kiện tụng, nhờ có Tạ Tranh giúp một tay, Vương Đức Viễn cũng dẹp tâm tư khoa cử, toàn tâm toàn ý xử lý sản nghiệp còn lại trong nhà, vốn định sau này tạo quan hệ tốt với Tạ Tranh, trong triều có người dễ làm việc.

Không nghĩ tới, Tạ Tranh làm Công Bộ thị lang chỉ được nửa năm, liền bị điều chức đến Hàn Lâm Viện, sau đó chức quan là một đường xuống dốc, hiện giờ, đã rơi tới chức bát phẩm, điển bộ Hàn Lâm Viện.

Dùng một trình độ nhất định mà nói, Tạ Tranh cũng là một nhân tài, từ chức quan có thực quyền trong triều đình nhưng vì nhiều việc ít tiền, cuối cùng biến thành một một tiểu quan bé như hạt mè.

Còn nguyên nhân sao, Tạ đại nhân hôm nay ngây người ở tiệm sách ông ta cả ngày, đến Hàn Lâm Viện điểm mão cũng không vui, đem bản tính lười biếng phát huy đến cực hạn, có đôi khi Vương Đức Viễn đều hoài nghi, tiệm sách này của ông ta có phải là Hàn Lâm Viện hay không, mỗi ngày Tạ Tranh đều tới, nếu hỏi thì y bảo là chuẩn bị cho việc tu sửa sách, nhưng theo ông ta quan sát, mỗi ngày Tạ Tranh đến ở tới chiều tối mới trở về. Đáng tiếc Vương chưởng quầy không biết, mấy ngàn năm sau, có cái từ chuyên môn —— biếng nhác, chuyên môn hình dung những con cá mặn không cầu tiến như Tạ Tranh.