Chương 14:

Chỉ có một ngoại lệ!

Đó là một thanh niên gầy ốm hoàn toàn không hợp với phong cách bọn bắt cóc , làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú.

Cậu ta giống như bị dọa sợ, giơ súng lục lên, họng súng đen ngòm nhắm vào giữa mày Diệp Thanh, ngón tay khẽ run.

Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn cậu ta, tất cả hàn quang trong mắt thu liễm, nhìn giống như cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương.

Bọn bắt cóc lại không dám cho rằng như vậy , đối với ánh mắt đó của cô chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.

“Em trai này, anh không buông súng sao? Nhưng nó…… Rất nguy hiểm đó!”

“Tôi, tôi……” Thanh niên hoảng loạn nói năng lộn xộn, trên trán đổ đầy mồ hôi chảy ròng ròng, tay đã run rẩy không ra dạng gì, cậu ta muốn ném khẩu súng xuống, nhưng càng hoảng loạn càng ném không được.

Diệp Thanh chớp chớp mắt, rất ân cần hỏi: “Em trai nhỏ, yêu cầu hỗ trợ không?”

“Không……” Trong miệng người thanh niên thốt ra từ ngữ hàm hồ nhìn vẻ mặt của cô như nhìn thấy yêu quái.

“Ừ, không cần nha.” Diệp Thanh bĩu môi, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng. Tầm mắt không dấu vết từ trên tay cậu ta xẹt qua.

Muốn…… Muốn đen cánh tay đó bẻ gãy, thanh âm kia nhất định rất êm tai!

Hổn hển!

Hổn hển!

Thanh niên thở hổn hển, muốn lui về phía sau, nhưng hai chân như bị bệnh sốt rét, đã sớm không còn sức lực.

“Em trai nhỏ, thật sự không cần hỗ trợ sao?” Diệp Thanh lại hỏi một lần.

Thanh niên càu nhàu một tiếng, nuốt ngụm nước miếng, lời nói cũng không nói ra được.

Khóe miệng Diệp Thanh lóe một tia mỉa mai, cô xoay người đi về phía kẻ cầm đầu bọn bắt cóc.

Sắc mặt kẻ cầm đầu tức khắc đại biến, không nhịn được lui về phía sau: “Cô đứng lại! Cô, cô đừng tới đây, lại qua đây tôi sẽ không khách khí, tôi thật sự không khách khí!”

“Không khách khí?” Diệp Thanh lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh muốn không khách khí như thế nào? Tôi rất tò mò đấy?”

Đầu óc kẻ cầm đầu lúc này trống rỗng, theo bản năng sờ bên hông, lại sờ soạng vào khoảng không.

Lúc này mới nhớ tới, súng đã bị ném trên mặt đất.

Tức khắc trên mặt kẻ cầm đầu không còn chút máu, hoảng loạn mất phương hướng, giống như đang chờ cái chết đến.

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt gã đột nhiên trợn to, hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Trong lòng Diệp Thanh nhảy dựng.

Ngay sau đó, không tiếng động từ phía sau lưng cô, bàn tay to của cái chết gắt gao nắm lấy trái tim Diệp Thanh , giống như muốn nghẹt thở.

Chuông cảnh báo trong đầu Diệp Thanh điên cuồng vang lên: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Nhưng mà trên mặt lại lộ ra ý cười không chút ngoài ý muốn nào .

Cuối cùng cũng…… Chờ được !

Trong sự vui mừng như điên của mọi người, Diệp Thanh nhẹ nhàng bâng quơ hơi hơi nghiêng đầu, một viên đạn sượt qua lỗ tai cô, bắn vào một cây cột giữa căn phòng.

Một lỗ thủng nho nhỏ, hơi cháy đen, là cao tốc cao cọ xát lưu lại dấu vết.

“Sao, sao có khả năng!”

Mọi người một bộ gặp quỷ, bị một màn này hoàn toàn dọa ngây người.

Người sao có thể, có thể né tránh viên đạn?

Cô ấy có thực sự là người không?

Không, cô ấy là quái vật! Quái vật!

Một một tên bắt cóc bỗng nhiên la lên một tiếng, cất bước chạy, chỉ chốc lát sau liền biến mất không thấy tăm hơi.

Những kẻ bắt cóc khác đã chậm hơn một bước và không có thời gian để theo kịp.

Cạch.

Âm thanh viên đạn được nạp.

Pằng!

“A!” Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta phát run.

Mọi người cứng đờ quay đầu, nhìn thấy trên mặt đất một thanh niên đang khóc lóc lăn lộn trên mặt đất , chỗ cổ tay máu chảy không ngừng, chỉ chốc lát sau đã thấm ướt một mảng lớn trên mặt đất.

Bên kia, kẻ bắn súng là…… Diệp Thanh!

Diệp Thanh cầm lấy súng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhẹ nhàng thổi, một sợi khói đen từ họng súng chui ra, tiêu tán ở trong không khí.

“Tôi cho phép mấy người đi rồi sao?” Khóe môi hơi cong, tùy tiện, phô trương, tà mị, vô pháp vô thiên!

Mọi người run lập cập, run bần bật.

Nhất thời, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ hoặc tiếng thở nặng nề, cùng với…… Tiếng khóc lóc!

Diệp Thanh đối với hiệu quả vừa tạo thành rất vừa lòng, cầm theo súng đi đến bên cạnh mọi người.

Nhưng mà vừa mới bước một bước……

“Người ở bên trong, đi !”

******