Chương 13:

Nhìn biểu hiện của hệ thống, Diệp Thanh nở nụ cười hài lòng.

Đúng, chính là như vậy!

Luôn giữ phản ứng sợ hãi trong lòng, bảo trì khoảng cách, đừng ép cô thả linh hồn bóng tối của bản thân!

Nhìn thoáng qua hệ thống một cái, Diệp Thanh đem tất cả lực chú ý đều tập trung ở bên ngoài.

Cô ‘ xem ’ bên ngoài tổng cộng có bảy người, đều là dáng vẻ hung thần ác sát, trên người có sát khí cùng máu tanh.

Điều này có nghĩa là trên tay bọn chúng dính rất nhiều máu người.

Đây tuyệt đối không phải bọn bắt cóc bình thường!

Nói không chừng đây chính là đội chuyên môn bắt cóc.

Hơn nữa đây là cái loại nói một lời không hợp liền gϊếŧ con tin.

Nhưng thật ra không biết người sau lưng trả bao nhiêu tiền mới mời được những người này tới bắt cóc cô , một người nhỏ bé không hề có giá trị gì?

Diệp Thanh lại nghe thêm một lúc nữa mới xác định không nghe được tin tức có giá trị gì.

Yên lặng lui về phía sau một bước, cổ chân xoay chuyển, làm cái vận động đơn giản làm nóng người, tiếp theo mũi chân điểm một cái, chân bay lên hướng về phía cửa..

Đoàng!

Sau một tiếng vang lớn.

Ánh sáng rực rỡ tiến vào, có chút chói mắt. Diệp Thanh thoải mái liếc mắt một cái, thích ứng với ánh sáng đột ngột.

Mà những người khác bao gồm hệ thống tất cả đều sợ ngây người.

Chỉ thấy cửa sắt bị rỉ kia dưới cú đá này trực tiếp phá một lỗ thủng lớn, ước chừng chiếm ⅔ cái cửa.

Đây chính là cửa sắt! Tuy rằng là sắt rỉ.

Nó rất cứng và không dễ hỏng, lại càng không phải món đồ chơi gì đó, một đá liền mở, và tất cả những người đàn ông mạnh mẽ hợp vào nhau cũng không thể tạo ra một cái lỗ lớn như vậy.

Hệ thống trừng lớn đôi mắt tròn vo : Ký chủ của tôi, cô đây là muốn lên trời!

Chúng bọn bắt cóc: Nơi này có quái vật hình người , ma ma, cứu mạng !

Kẻ cần hất hất tóc tỏ vẻ ngầu lòi, từng bước một đi ra , trên mặt còn mang theo một tia lười biếng, giống như một kích kia của cô không đáng nhắc tới.

Chúng bọn bắt cóc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vốn định đánh đòn phủ đầu, nhưng chính hành động theo bản năng của bọn chúng đã bại lộ suy nghĩ thật của chúng.

Diệp Thanh đi một bước.

Bọn bắt cóc nhóm liền nhịn không được lui về phía sau một bước nhỏ.

Cái loại sợ hãi này đã cắm rễ sâu bên trong tâm trí mỗi người.

Khóe miệng Diệp Thanh gợi lên vẻ mỉa mai châm chọc, tay đút trong túi quần, lại chậm rì rì tiến lên một bước.

Sắc mặt tên cầm đầu thay đổi, đột nhiên vung tay lên, lấy ra một khẩu súng, họng súng tối om chỉ thẳng vào Diệp Thanh.

“Đứng lại, không được lại đây!”

Diệp Thanh ngẩn ra, đôi mắt mở to, giống như cô bị dọa.

Bọn bắt cóc lúc này mới tìm về một chút an toàn.

Quan tâm cô là quái vật hay là cái gì làm gì, sức mạnh có như thế nào, trong tay bọn họ có súng còn phải sợ cô sao?

Sức mạnh là cái thá gì làm sao so được với viên đạn?

Hắc hắc, tiểu cô nương, vẫn là chờ chết đi!

Trong đầu bọn bắt cóc nghĩ đến cảnh tượng gì đấy, lộ ra nụ cười cực kỳ dữ tợn, gương mặt đã khó coi nay càng khó nhìn hơn rất nhiều.

Diệp Thanh cảm thấy từng đợt buồn nôn, mặt không biểu cảm nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cô nghiêng đầu, một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe truyền ra: “Tôi đã từng nói chưa nhở?”

“Cái gì?” Bọn bắt cóc đồng thời ngẩn người ra, vẻ mặt hoang mang.

Diệp Thanh nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Tôi ghét nhất người khác lấy súng chĩa vào tôi!”

Bọn bắt cóc không hiểu sao cảm thấy lạnh hết cả người: “Cô,cô chưa từng nói qua.”

“Phải không?” Giọng nói yếu ớt có vẻ nghi ngờ, nhưng lại không mang theo chút nào cảm xúc: “ Hiện tại tôi nói rồi đấy”

“À……” Chúng bọn bắt cóc nhìn cô, có chút không biết làm sao.

Diệp Thanh chợt trầm mặt xuống: “Buông súng xuống!”

Bộp !

Bọn bắt có cảm thấy như sét đánh vang ở bên tai, chưa kịp phản ứng lại đã buông lỏng tay thả súng xuống.