Chương 11

Đó là một loại hoảng loạn không có lý do giống như thứ quan trọng nhất sẽ bị lấy đi khỏi cuộc sống.

Ngón tay Lâm Hạo khẽ run, môi mỏng mím chặt, nhanh chóng ấn nghe điện thoại.

“Lâm tiên sinh, không hay rồi, Lâm tiểu thư đã xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Lâm đột nhiên thay đổi không rảnh lo Thu Vân, xoay người liền chạy.

Một đường chạy hết sức lưu lại vô số gương mặt kinh ngạc và phẫn nộ, thẳng đến bãi đỗ xe, xông lên xe, chỉ chốc lát sau, xe khởi động, nhanh như điện chớp rời đi, lưu lại khói xe.

……

Bệnh viện.

Phòng bệnh 301

Thu Vân nhìn bóng dáng Lâm Hạo cũng không quay đầu lại thì sắc mặt có chút khó coi.

Chẳng qua lát, lại chợt khẽ cười một tiếng, lấy di trên bàn nhắn tin cho tên có kí hiệu ‘L’ .

“Nhiệm vụ hoàn thành, mục tiêu đã sa lưới.”

Nhắn xong tin nhắn Vân nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, chỉ là vẫn luôn chờ đến khi màn hình tắt, cũng không chờ tới lúc người nọ trả lời.

Khuôn mặt xinh xắn của Thu Vân có chút cô đơn xẹt qua, cô ta tùy ý ném di động ở một bên, xoay người xuống giường, lộ ra đầu gối có một vết thương nhỏ bé .

Cô ta cũng không để ý, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, xem phong cảnh ngoài cửa sổ .

Gió nhẹ thoảng qua khiến tâm tình của cô ta mới dễ chịu một ít

……

Mà không khí bên kia, lại là hoàn toàn tương phản —— gấp gáp vô cùng!

Một căn phòng u ám , chỉ có màn hình máy tính sáng hắt lên gương mặt trắng bệch của lập trình viên.

Hắn đánh nhanh trên bàn phím , các số hiệu chen đầy toàn bộ màn hình.

Bỗng nhiên, máy tính phát ra tiếng vang tích tích và một màu xanh lá cây xuất hiện giữa màn hình hình.

Người đàn ông buông lỏng: “Tìm được rồi! Nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở phía Nam!”

Một người dáng vẻ cao lớn bỗng nhiên từ chỗ tối đi ra, ngũ quan hoàn mỹ như đao khắc , một đôi mắt ưng lạnh lùng như sao.

Nếu Diệp Thanh ở đây vào lúc này thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông đó chính là người ở sân bay.

“Tiếp tục truy tìm tung tích và tùy thời báo vị trí mới bất cứ lúc nào!”

“ Rõ!”

Trì Minh mở cửa đi ra ngoài, ánh sáng đã mất từ lâu đang chiếu rọi thế giới nhỏ bé này.

“ Thông báo chuẩn bị hành động!”

“Rõ!”

Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc từ một đám đàn ông mặc đồ đen cao to vạm vỡ, hùng hổ.

Một lát sau, mấy chiếc xe chạy ra ngoài.

……

Cùng vào lúc đó, động tác Lâm gia cũng rất nhanh chóng.

Đại khái Trì Minh muộn nửa giờ xe chạy .

Bởi vì một người mất tích, đất trời rung chuyển!

Mà Diệp Thanh, hoàn toàn không dự đoán được bản thân mất tích sẽ mang đến ảnh hưởng lớn như vậy.

Lúc này cô cô đang ở hôn mê bị người ta trói gô lại, ném vào trong phòng tối đen, trong không khí còn len lỏi mùi ẩm mốc.

Bọn bắt cóc đem cô ném vào trong phòng rồi mặc kệ.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng răng rắc giòn và cửa bị khóa từ bên ngoài.

Ngay sau đó, đột nhiên Diệp Thanh mở hai mắt trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, giống như muốn đem cả phòng chiếu sáng.

Cô thử cử động tay chân nhưng dây trói hơi bị chặt khiến cử động có chút đau.

Diệp Thanh nhíu mày đẹp lại, có chút khó chịu.

【 Ký chủ……】

Hệ thống bỗng nhiên xuất hiện, chợt thấy hình tượng của cô khiến nó hoảng sợ rồi.

【 Ký chủ, cô làm sao vậy, cô bị bắt cóc đúng không? 】

Nhìn như nghi ngờ vạn phần, kỳ thật tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa.

【 Trời ạ ký chủ, trông cô thật mệt mỏi đấy, mà cô lại có năng lực như vậy, ai có bảm lĩnh như vậy , thật sự có thể bắt cóc cô……】

Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, mặc kệ nó, lười biếng dựa vào tường, lỗ tai dựng thẳng lên, nghe bên ngoài động tĩnh.

“…… Bắt được…… Xử trí…… Gϊếŧ……”

Chỉ nghe mấy từ như vậy khiến Diệp Thanh có chút bất mãn.

Mà âm thanh vô cùng phong phú của hệ thống lúc này tỏ vẻ thông cảm với cô, cuối cùng cũng nói ra mục đích.