Hai kẻ muốn làm chuyện xằng bậy kia đang nơm nớp lo sợ mà nhìn anh đi ngang qua. Sau khi Bách Dật Khanh rời đi, hai kẻ kia chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng buồn bực nghĩ: Alpha cao cấp không làm, lại đi giả thành Omega làm gì chứ?
Bách Dật Khanh kéo cửa sau quán bar, đi ra ngoài.
Con hẻm chật hẹp, không có một cái đèn đường nhưng cũng may là sạch sẽ chỉ có những chiếc lá khô xào xạt trên mặt đường.
Anh để tay trong túi quần, cúi đầu bước đi, chân dẫm lên lá khô rơi dẫn đến một tràng tiếng lạo xạo vang lên. Trong đầu lại suy nghĩ đến nếu sự việc trong cuốn sách kia là thật thì anh nên làm thế nào để có thể cứu mình khỏi vận mệnh thảm hại đó?
Trước tiên, không thể để cho Thẩm Tư Niên chết đi như vậy được.
Tiếp đến, tìm hiểu nguyên nhân tại sao một trong ba tập đoàn lớn nhất thành phố G - Tập đoàn Bách thị, như thế nào trong thời gian ngắn ngủi như vậy lập tức phá sản.
Cuối cùng là rời khỏi hai kẻ điên kia. Rời đi không được lập tức hạ thủ, gặp một người lập tức đánh một người.
Trong mắt Bách Dật Khanh hiện lên một tia tàn khốc, điên cuồng.
Đang nghĩ ngợi, mấy người phía sau anh lập tức đi tới, hình bóng phản chiếu bao phủ lấy đỉnh đầu của anh.
Bất tri bất giác Bách Dật Khanh theo cái bóng của anh mà ngước lên vừa khéo nhìn thấy những người trước mặt, cùng với mấy đôi giày bẩn thỉu.
Dưới ánh đèn, chàng trai tóc ngắn, gương mặt thanh tú ngẩng đầu lên, không hé răng nhìn bọn họ, cặp mắt đào hoa tựa như mang theo vài phần mềm mại đa tình.
Mấy cái tên côn đồ lôi thôi lếch thếch tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị dung mạo diễm lệ kia làm cho kinh ngạc đến không chớp mắt, sau đó chúng lập tức cười, cười đến càng ngày càng thoải mái. Sao lại không có phản ứng gì cả, bị bọn họ dọa sợ rồi sao? Có tên còn xoa xoa tay nói: “Người đẹp à, đêm dài tịch mịch khó nhịn hay là cùng mấy anh đây chơi một xíu, thế nào?”
Bách Dật Khanh lập tức thông suốt.
Thảo nào khi mới ra khỏi cửa, Bách An lập tức không biết xấu hổ mà ôm chân, ngăn không cho anh đi cửa chính, hóa ra là có người đang đợi anh ở cửa sau.
Từ cửa nhà, của tiểu khu, cổng trường cho đến cửa của quán bar những nơi anh đi đến không ít lần đều bị chặn lại. Bách An này bộ không có chiêu nào mới mẻ hơn sao?
Bách An là con riêng của cha Bách, đến khi 16 tuổi mới được đón trở về, cậu ta nhỏ hơn Bách Dật Khanh 2 tuổi. Tên có nghĩa là “an phận” nhưng mà con người lại không an phận tí nào.
Đứa em này xuất thân không tốt lắm nên ở nhà thường xuyên tranh giành với Bách Dật Khanh, còn ghen tị anh có được vị hôn phu là Thẩm đại thiếu gia, những điều này anh đều biết hết.
Nhưng Bách An lại không biết được giới tính của mình, hơn nữa, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm nên không lần nào qua được Bách Dật Khanh, anh em trong gia đình nhưng lại như những người lạ không hơn không kém vì thế Bách Dật Khanh cũng không thèm quan tâm.
Nhưng mà hiện giờ, sau khi xem quyển sách kia xong, một Bách An như thế có chút khiến lòng anh chấn động.
Đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, đủ để quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới, Cố Thần Hiên lắc ly rượu đỏ trong tay, hời hợt nói:
"Trời lạnh rồi, để nhà họ Bách phá sản đi."
Sau đó nhà họ Bách lập tức phá sản. Cố Thần Hiên trói Bách Dật Khanh đến để báo thù, lúc này hắn ta mới phát hiện thì ra Bách Dật Khanh là một Alpha đã lẩn trốn nhiều năm.
"Rõ ràng là Alpha, lại lừa Tư Niên nhiều năm như vậy, còn muốn ở bên ngoài ăn chơi sao! Tốt, cậu thích đồng tính phải không?" Trên mặt Cố Thần Hiên hiện lên vài phần dữ tợn, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy tôi sẽ thỏa mãn cậu!"