Chương 9

Lộ Đinh không quan tâm: “Vậy thì đến lượt tôi hỏi nhé?”

Không hiểu tại vì sao Mạnh Vân Trình có cảm giác người ngồi bên cạnh mình giống như một đứa trẻ

“Hỏi đi.”

“Anh em tốt của cậu dâu? Không đi cùng bọn họ à?”

Mạnh Vân Trình im lặng vài giây rồi hỏi: “Cậu đang nói đến người anh em tốt nào?”

Lộ Đinh nghẹn ngào nghĩ thầm, tôi làm sao mà biết được là người nào.

Cậu thản nhiên nói: “Là người lần trước chơi bóng rổ cùng nhau ấy.”

Quả nhiên suy đoán của Mạnh Vân Trình là đúng! Có điều anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt rồi nói: “Ồ, cậu ấy không có hứng thú với mấy sự kiện này.”

Tuy nhiên, sự thật là những người anh em tốt của anh rất muốn đi cùng anh nhưng anh lại chán nản đuổi từng người một.

“Ồ, thì ra là vậy.” Lộ Đinh lấy lệ đáp lại vài câu rồi không nói thêm gì nữa.

Mạnh Vân Trình không khỏi liếc nhìn Lộ Đinh đang ngồi bên cạnh. Im lặng hồi lâu, anh tò mò hỏi: “Cậu thấy cậu ấy thế nào?”

“Hả.” Lộ Đinh khó hiểu ngước lên nhìn anh: “Ai cơ?”.

Mạnh Vân Trình nói: “Nghiêm Ngọc.”

Lộ Đinh ánh mắt bắt đầu mơ hồ, cậu đang cố nhớ lại Nghiêm Ngọc này là tên quái nào.

Sau vài giây suy nghĩ, cậu đã nhớ ra. Chính là anh chàng mang chiếc băng đô màu xanh đã lấy chai nước năm tệ của cậu.

Lộ Đinh lắc đầu nói: “Đâu có, người tôi thích là cậu.”

Lộ Đinh đột nhiên nói ra lời tỏ tình mà không có bất kì gánh nặng tâm lý nào, cậu cũng không hề đỏ mặt chút nào như thể cậu đang nói rằng cậu muốn ăn món lẩu cay trên tầng hai căn tin trưa nay.

Mạnh Vân Trình không tin nhưng cũng chẳng phản bác gì. Dù sao anh cũng đã nghe lời tỏ tình của Lộ Đinh ít nhất trăm lần, anh hoàn toàn miễn nhiễm với nó.

Bài phát biểu trên sân khấu vẫn tiếp tục. Lộ Đinh đội mũ lắng nghe, cậu nheo mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy lần nữa, hầu hết người trong thính phòng đều đã rời đi. Cậu ngáp dài vươn vai, liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.

Mạnh Vân Trình đã rời đi từ lâu.



Trên diễn đàn của trường, cuộc thảo luận về sự thay đổi thái độ của Lộ Đinh đối với Mạnh Vân Trình lại chuyển sang hướng khác.

[Thế là quyết tâm từ bỏ rồi sao?]

[Không rõ nữa. Dù sao thì cậu ta đã trực tiếp đến hàng trước, đội mũ rồi ngồi bên cạnh Mạnh Vân Trình.]

[Hai người có nói với nhau vài lời, có điều cũng không có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào.]

[Chị em ơi, điều đáng nói, MVT là người bắt chuyện trước! *Đính kèm video/liên kết*.]

[Khoan hãy kích động. Kết thúc sự kiện MVT đứng dậy rời đi không đợi LĐ, chứng tỏ chẳng có gì cả, nếu không đã không để LĐ ngủ một mình ở hàng ghế đầu.]

Mạnh Vân Tình cất điện thoại, nhìn em trai đang ngồi đối diện mình rồi hỏi: “LĐ là ai?”

Mạnh Vân Trình sững sờ: “Ai?”

Mạnh Vân Tình đưa điện thoại cho anh, chỉ vào “MVT” và “LĐ” trong phần bình luận rồi nói: “MVT này là em đúng không? LĐ là ai?”

Hỏi xong, cô ấy không đợi Mạnh Vân Trình trả lời mà trực tiếp đoán luôn: “Là bạn trai nhỏ mà em che giấu không cho mẹ biết hay là người theo đuổi quấy rầy em?”

Mạnh Vân Trình trợn mắt, ném điện thoại đi.

“Chị ơi, chị có thể bớt đọc tin đồn nhảm trên diễn đàn được không? Lãnh đạo nhà trường mà biết được sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc mà họ mời đến phát biểu là một người chỉ biết đọc tin đồn nhảm trên mạng thì họ sẽ hối hận chết mất.”

Là sinh viên xuất sắc của đại học B, Mạnh Vân Tình được trường cũ mời đến để phát biểu truyền cảm hứng cho các tân sinh viên… Tuy nhiên các sinh viên mới đều không biết rằng điều mà vị tiền bối này thích nhất sau giờ làm việc chính là truy cập các diễn đàn buôn chuyện.

Ngay cả chuyện đồn nhảm của em trai mình cũng không tha.

Mạnh Vân Tình không quan tâm đến lãnh đạo nhà trường hối hận hay không, cô ấy chỉ quan tâm việc buôn dưa vui hay không.

“Yo yo yo, thẹn quá hóa giận rồi hả.” Mạnh Vân Tình dỗ xong thì tiếp tục lướt điện thoại, vừa đọc vừa nói: “Chị thấy rất nhiều người nói rằng cậu ấy simp em lắm, từ học kỳ đầu tiên của năm nhất, em không có ý gì với người ta sao?”

Mạnh Vân Trình không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Mạnh Vân Tình liếc anh một cái rồi uy hϊếp: “Nếu em không nói thì chị sẽ nói với mẹ là em giấu người ở ngoài đấy nhé.”

“…” Mạnh Vân Trình thiết nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã phạm phải tội gϊếŧ người nên kiếp này mới gặp được một người chị như vậy.

“Đúng đúng đúng, em thích cậu ấy chết đi được. Thiếu cậu ấy là em sống không nổi, như vậy được chưa?”

Ngay sau khi Mạnh Vân Trình nói điều này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên sau lưng anh: “Thiếu ai thì không thể sống nổi cơ?”