Chương 23

Mạnh Vân Trình bị chọc cười: "Tôi không muốn đánh nhau với cậu ấy.”

“Hả... Không phải đánh nhau à?” Trần Diệc xấu hổ gãi đầu, nhìn Mạnh Vân Trình lại nhìn Lộ Đinh, không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Về phần Lộ Đinh vừa mới biết được thân phận của chàng trai trước mặt từ trong miệng Trần Diệc, lúc này ngay cả liếc cậu cũng không dám liếc Mạnh Vân Trình một cái, chỉ có thể lộ vẻ mặt xấu hổ trốn sau lưng Trần Diệc.

Lực chú ý của Mạnh Vân Trình vẫn đặt trên người Lộ Đinh, động tác nhỏ của cậu tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Mạnh Vân Trình.

“Lộ Đinh!”

Cơ thể Lộ Đinh run lên, lề mề đi ra từ sau lưng Trần Diệc.

“Cái… cái gì?”

Mạnh Vân Trình nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Hai chúng ta nói chuyện chút.”

“Nói... nói cái gì?” Lộ Đinh sờ ngón tay, nói với sắc mặt lo lắng.

“Cậu đi ra, chỉ hai chúng tôi nói chuyện thôi.”

Lộ Đinh nhìn thoáng qua Trần Diệc, Vương Xuyên và Lý Kỳ Ngọc đứng phía sau cậu, nhỏ giọng nói: "Cứ... Nói ở đây đi.”

Mạnh Vân Trình không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn ba người khác.

Trần Diệc và hai người phía sau nhìn nhau, cuối cùng bọn họ thống nhất quyết định vứt bỏ Lộ Đinh, xoay người trở về.

Nếu Mạnh Vân Trình đã nói anh không muốn đánh nhau với Lộ Đinh, vậy thì bọn họ sẽ không dễ xen vào, dù sao bầu không khí giữa hai người kia hình như có hơi lạ.

Lộ Đinh trừng mắt tròn xoe nhìn bọn họ lên giường, không nghĩ tới bọn họ cứ như vậy mà bỏ lại mình đi.

“Bây giờ, có thể đi ra chưa?” Mạnh Vân Trình thấp giọng hỏi.

Lộ Đinh thở dài, trở tay đóng cửa lại.

Lộ Đinh choáng váng, ánh mắt đảo quanh, một lúc lâu vẫn không nghĩ ra câu trả lời thích hợp để trả lời câu hỏi của Mạnh Vân Trình.

Mà Mạnh Vân Trình thì hai tay ôm ngực nhìn cậu, như là quyết tâm muốn nghe một đáp án.

"Ách..." Lộ Đinh rũ mắt suy nghĩ một chút, cái hệ thống kia hình như vẫn chưa nói không thể để cho Mạnh Vân Trình biết cậu là người mù mặt. Hơn nữa cậu và hệ thống nhỏ vẫn lo lắng vì cậu bị mù mặt nên không nhận ra Mạnh Vân Trình dẫn đến việc không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện cậu bị mù mặt bị bại lộ thì sẽ như thế nào.

"Tôi... tôi thật sự..." Lộ Đinh nghĩ thông suốt và quyết định thú nhận: "Thật ra tôi hơi mù mặt, nên..."

À... Mù mặt... Sương mù trước mắt Mạnh Vân Trình lập tức tản ra, bảo sao đôi khi gặp phải nhau trên đường thì cậu sẽ giống như hoàn toàn không nhận ra anh, thì ra là bởi vì mù mặt.

Lộ Đinh lén ngước mắt nhìn sắc mặt của Mạnh Vân Trình, phát hiện anh không vì chuyện này mà tức giận nữa, thậm chí trên mặt còn có chút thoải mái.

Thật tốt quá, lần này cậu cũng không cần lo lắng việc mù mặt sẽ gây ra chuyện xấu nữa.

"Xin lỗi vì luôn giấu cậu. Tôi sợ cậu biết tôi bị mù mặt rồi cảm thấy tôi là kẻ kỳ lạ nên mới không nói cho cậu biết." Lộ Đinh thuận miệng nói dối để giải thích nguyên nhân mình vẫn giấu diếm, sau đó nói: "Theo lời của cậu, hình như lúc trước tôi có tình cờ gặp cậu sau đó không nhận ra cậu..."

Mạnh Vân Trình thấy người trước mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm mình, lại nghe thấy cậu nói sợ mình biết cậu bị mù mặt rồi sẽ cảm thấy cậu là một kẻ kỳ lạ, khiến anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ có phải trước kia người trước mắt đã trải qua chuyện này hay không.

Vừa nghĩ tới Lộ Đinh mang theo một trái tim chân thành nói cho mình biết cậu bị mù mặt lại vừa bị cười nhạo là một kẻ kỳ lạ, Mạnh Vân Trình cảm thấy có hơi không thở nổi, ngực hơi đau theo bản năng.

Lộ Đinh không biết người này đã suy nghĩ những gì, tóm lại vài giây sau, trong ánh mắt của đối phương khi nhìn mình đã tràn ngập sự đau lòng.

“...” Sao cũng được.

“Cậu tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mạnh Vân Trình lấy lại tinh thần, giải thích mục đích mình tới đây: “Áo khoác của cậu, lúc nãy tôi tới đưa thì cậu không có ở đây.”

Lộ Đinh nhận lấy áo khoác từ tay anh, thầm nghĩ cuối cùng nó cũng trở về trong tay mình.

“À à cám ơn, phiền cậu phải đưa áo cho tôi rồi.”

“Còn có…” Mạnh Vân Trình nhếch miệng: “Thứ bảy tuần sau cậu có thời gian rảnh không?”

Chuyện này vốn dĩ anh không muốn nói, nhưng bây giờ Mạnh Vân Trình thay đổi chủ ý.

Thứ bảy tuần sau? Lộ Đinh nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Bình thường nếu thứ bảy chủ nhật không có chuyện gì đặc biệt thì tôi sẽ đến quán trà sữa làm thêm.”

Làm thêm... Mạnh Vân Trình nhớ tới lần tình cờ gặp ở quán trà sữa.

Lộ Đinh thấy vẻ mặt của anh, cậu mơ hồ có thể đoán được Mạnh Vân Trình có lẽ có việc gì đó, liền hỏi: “Thứ bảy tuần sau có chuyện gì sao?”

Mạnh Vân Trình nhìn cậu thật sâu, nói: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi.”