Chương 3.2: Bí mật thầm kín về căn bệnh của Mạc Lẫm

“Tiểu bảo bối.” Cậu khiêm tốn thảo luận với người giám hộ của mình: “Cưng nói xem nào?”

Garfield trầm tư một lát: "Vậy chúng ta đi tìm Mạc Lẫm đi."

Dù sao thì Dạ Triều cũng là một trong những tài sản mà Mạc Lẫm sở hữu.

Cố Tất gật đầu đồng ý, sau đó giơ tay trái lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Tôi đã hẹn với anh ta rồi, chắc hẳn là sẽ ở đây."

Garfield, "... Cậu hẹn với anh ta khi nào, sao tôi không biết?"

“Trong lúc cậu đang ngủ trưa.” Cố Tất ngây thơ nói.

Garfield bối rối, "Nhưng làm sao anh ta có thể đồng ý đi gặp cậu chứ?"

Mạc Lẫm có lẽ không muốn liên quan gì đến cậu chút nào, đặc biệt là sau chuyện xảy ra lần trước. Cho dù cuối cùng Cố Tất có "làm rõ" cho hắn ta đi chăng nữa.

Mặc dù có lẽ là nó đã không còn ghét hắn ta nhiều nữa.

Cố Tất bước vào thang máy, chậm rãi trả lời: “Tôi nói là tôi muốn nói chuyện với hắn ta về chuyện của anh Diệp.”

Garfield: "..."

Cố Tất đẩy cửa ghế lô ra, Mạc Lẫm quả thực đã đến.

Người đàn ông vẫn trông như một tổng tài toát ra vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh, với chiếc quần tây thẳng tắp và chiếc áo sơ mi trắng tinh tế, nhưng cổ tay áo được xắn lên đến khủy tay, trên tay cầm nửa điếu thuốc đang cháy, dáng ngồi thản nhiên.

Ánh mắt Mạc Lẫm thờ ơ, sau khi dập điếu thuốc vào gạt tàn, hắn bình tĩnh nói: “Cậu đến muộn năm phút.”

Cố Tất ngồi xuống đối diện hắn: "Xin lỗi nha."

Mạc Lẫm không có thời gian vòng vo với cậu: "Làm sao cậu biết Diệp Tầm?"

"Anh Mạc, mười phút trước tôi vừa mua một cậu bé tên Ôn Sinh từ Dạ Triều, anh chắc cũng biết chuyện này rồi phải không?" Cố Tất nâng cằm nhìn anh.

Mạc Lẫm trừng mắt nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi ra giá một ngàn vạn, nhưng mà hiện tại tôi thật sự không lấy ra được.” Cố Thất thở dài.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cậu có thể lo lắng về vấn đề tiền bạc thay vì tâm trạng chán nản, không ham muốn, không biết đây có được coi là tiến bộ hay không.

Sự giao tiếp giữa hai người giống như ông nói gà bà nói vịt vậy.

Mạc Lẫm không mặn không nhạt nói: “Một ngàn đối với nhà họ Cố chỉ là giọt nước dưới biển.”

Cố Tất buồn bã lắc đầu nói: “Nhưng đó là tiền của bố mẹ tôi, mỗi tháng họ chỉ cho tôi một ít, xin thêm cũng rất xấu hổ. Dù sao đó là tiền họ kiếm được, đối với người lớn tôi cũng không có quyền lên tiếng"

Tiền tiêu vặt của Cố Tất chắc chắn là ít nhất trong đám phú nhị đại kia.

Nhưng bố mẹ cậu lại không hề keo kiệt. Quần áo của cậu là hàng được đặt may riêng, dụng cụ vẽ tranh cậu sử dụng đều có chất lượng cao nhất và những giáo viên cậu thuê cũng là những người hàng đầu.

Cậu sống trong biệt thự sang trọng của nhà họ Cố, sau khi tốt nghiệp năm cuối cấp, cha cậu đã tặng cậu một chiếc Porsche trị giá năm ngàn vạn.

Tuy nhiên, số tiền mà cậu có trong tay là rất rất ít.

Cố Tất cảm thấy nguyên chủ không được nuôi dạy như một thiếu gia giàu có mà giống như một tiểu thư trong một khuê phòng.

Mạc Lẫm đã sớm nghe được ẩn ý trong lời nói của cậu: “Vậy nên cậu hỏi tôi cho cậu một ngàn vạn sao?”

Cố Tất ngượng ngùng gật đầu: “Dù sao lần trước tôi đã gián tiếp giúp anh giữ được thanh danh của anh.” Sau đó cậu ngẩng đầu hiện ra ánh mắt chân thành nói thêm: “Nếu anh cảm thấy còn chưa đủ, tôi còn có một tin tức khác có thể trao đổi với anh nè."

“Thanh danh của tôi?” Mạc Lẫm hơi nheo mắt lại.

Cố Tất giơ tay cầm ấm trà cùng tách trà lên, tự rót cho mình một tách trà, ôn tồn nói: "Nếu lần trước tôi không bảo vệ anh, anh đã lộ ra vấn đề thầm kín của mình rồi..." (ý ẻm là không cương được đó=))) )

Ngay khi bốn từ ngữ kia vang lên, con ngươi đen láy của người đàn ông đột nhiên co rút lại, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo và nguy hiểm.

Nhưng Cố Tất tựa hồ không có phát giác, tiếp tục nói: "Tuy rằng nghiêm túc mà nói, anh là người vô tội, nhưng anh cũng có thể có một tấm lòng kiên cường bất khuất, không sợ người khác chê bai, chế nhạo."

"Nhưng thật khó chịu khi chuyện riêng tư của mình lại trở thành chủ đề bàn tán của người khác, phải không?"

Mạc Lẫm nhếch miệng chậm rãi cười, gằn giọng nói: “Cậu đang uy hϊếp tôi đấy à?”

“Không hề.” Cố Tất mỉm cười.

“Vậy nếu tôi không đưa thì sao?” Mạc Lẫm thờ ơ nhìn cậu.

"Đừng lo lắng, vậy tôi sẽ không đi công khai khuyết điểm cơ thể của người khác, điều này khiến tôi trông rất không có phẩm cách." Cố Tất uống hai ngụm trà, đổi chủ đề, chậm rãi nói một cách logic: "Nhưng anh Diệp và bạn trai của anh ấy, không biết liệu một ngày nào đó mối tình mãnh liệt kia liệu có trở thành tin đồn và trở nên nổi tiếng khắp Lan Thành này hay không.”

Cậu hạ tay đặt nhẹ chiếc cốc xuống và chậm rãi nói: "Bây giờ, tôi mới đang đe dọa anh."

Mạc Lẫm gọi điện thoại, người phụ trách đấu giá lúc nãy dẫn Ôn Sinh đi lên.

Đầu cậu ấy rũ xuống, thân hình gầy gò như tờ giấy, cả người nhợt nhạt tàn tạ.

"Xin chào," Cố Tất lấy một chiếc cốc mới, rót cho cậu ấy một tách trà nóng rồi đưa cho cậu ấy.

Cậu mỉm cười ấm áp nói: “Tôi tên Cố Tất.”