Chương 3.1: Tống tiền Mạc Lẫm hay Kỷ Mân Châu

Một tia sáng chiếu lên sân khấu vốn đã tối tăm suốt ba phút.

Ôn Sinh ở đây.

Nhợt nhạt, mảnh khảnh, xanh xao, buồn bã và mong manh.

Da dẻ nhợt nhạt, môi không có chút huyết sắc

Khóe mắt dưới bên trái của cậu ấy có một chấm chu sa màu đỏ tươi, trông giống như một nốt ruồi đỏ thẫm.

Kết quả là, thanh niên như tờ giấy trắng mỏng manh này bỗng nhiên bừng sáng.

“Giá khởi điểm là năm vạn.” “Bốp” Chiếc búa đấu giá gõ mạnh lên khay đấu giá .

“mười vạn.” Một giọng nói uể oải mang một chút lười biếng vang lên.

Cố Tất quay đầu nhìn sang một bên.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt con lai, Cố Tất liền nhận ra đây cũng chính là con chó sói nhỏ và là con lai mà sau này Diệp Tầm thu vào hậu cung của mình, tên hắn ta là Leo. Hắn chỉ mới 19 tuổi, rất đẹp trai với mái tóc ngắn màu nâu vàng rực rỡ.

Cố Tất quay mặt đi, không cẩn thận dùng tay vuốt ve Garfield: “Hai mươi vạn.”

“Năm mươi vạn.” Không cho người khác cơ hội, Leo đưa ra lời đề nghị cuối cùng.

"Một trăm vạn."

Leo quay sang nhìn cậu bằng nửa con mắt, trên thực tế hầu hết những người có mặt ở nơi này đều nhìn sang.

Con chó sói nhỏ này còn rất trẻ và rất kiêu ngạo.

Hắn ta dường như nhận ra Cố Tất và cao giọng chế nhạo cậu, "Mua anh ta có tác dụng gì? Mẹ anh có đồng ý không? Lỡ như bệnh của bác phát tát, ảnh hưởng tới sức khỏe, thì sẽ có rất nhiều trẻ em ở Châu Phi không có thức ăn, không có nước uống, các em đang chờ đợi ánh sáng thánh thiện của Chúa chiếu soi."

Cố Tấn sửng sốt một chút, giao tiếp với ý thức của Garfield: "Hắn tại sao lại nói như vậy."

“Có lẽ cậu chính là loại người mua chuộc hắn và nuôi dạy hắn như một người chị em tốt.” Garfield lạnh lùng nói.

Cố Tất không nói nên lời, nhưng ngay cả khóe mắt cũng không để lộ ra ngoài.

Cậu đặt một tay lên tay vịn, tay kia vuốt ve con mèo đang nằm trên đùi cậu, bình tĩnh, không quan tâm tới hắn ta "Người phụ trách, anh có nghe thấy không? Ở đây có người vô cớ công kích cá nhân tôi, tôi đến Dạ Triều là để vui chơi và giải trí."

"Tận hưởng dịch vụ của các người. Các người tính phí nhiều như vậy. Vậy mà có thể đứng nhìn khách hàng bị người khác đe dọa ức hϊếp mà không can thiệp vào sao?"

Người phụ trách bước lên sân khấu ho hai tiếng rồi nói: “Vị khách số 09 xin hãy cận thận lời nói của mình”

Leo xuất thân từ một gia đình lớn ở Châu Âu, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách kiêu ngạo và bộc trực, ậm ừ, cười và nói một cách đầy tinh quái: “Anh thật sự khiến tôi thấy thú vị với cách thu hút sự chú ý của người khác kiểu lập dị này. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cái kiểu này đó. Hẹn gặp lại."

Cố Tất quay đầu lại, nhìn người đàn ông kiêu ngạo như con công đực đang xòe đuôi kia, nói: "Nếu người đó là cậu, có cho tôi cũng không cần."

Leo quay đầu lại khó tin mà nhìn cậu: ”Anh vừa nói cái gì cơ”

Cố Tất nhàn nhã nói: "Trong phiên đấu giá Dạ Triều, ai trả giá cao nhất thì người đó sẽ thắng. Cậu nói nhảm nhiều như vậy, sao không thấy tăng tiền lên."

Cố Tất lập tức không để ý tới hắn, đi thẳng đến người chủ trì phiên đấu giá: "Một trăm vạn, còn có người ra giá cao hơn một trăm vạn sao?"

Người phụ trách,“……”

“Năm trăm vạn!” Vẫn là Leo, người này chắc chắn là cố ý.

"Một ngàn vạn."

Leo khóe miệng giật giật: "Anh là người ngốc sao? Thật sự không sợ mẹ mắng anh là thằng con phá gia chi tử sao?"

Người đàn ông trên sân khấu đó không đáng giá một ngàn vạn.

Người có tư cách cao nhất đêm nay cũng chỉ có giá trị năm trăm vạn, vẫn là một trinh nữ chưa được khai phá.

Thậm chí, hắn cũng chỉ có chút hứng thú vì khí chất trẻ trung của phương Đông và nét buồn bã trên gương mặt thanh tú kia của chàng trai.

Cố Tất phớt lờ anh.

Con số này thậm chí đã vượt xa giá trị tài sản của Ôn Sinh.

Sau khi Leo ngừng đấu giá, những người khác đương nhiên sẽ không đưa ra quá một ngàn vạn, người mua cuối cùng của đơn hàng này chắc chắn là Cố Tất.

Bàn thắng của Cố Tất chỉ có một thứ chính là Ôn Sinh, cậu ấy đứng dậy và rời sân sau khi phiên đấu giá kết thúc.

"Tôi muốn biết." Sau khi xem buổi đấu giá cuồng nhiệt, Garfield, một con mèo màu cam trắng ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ôm mình.

Nhìn cậu có vẻ điềm tĩnh và thoáng đãng, nó gần như tưởng rằng cậu chính là phú nhị đại*, xài tiền không chớp mắt, nếu không phải lúc chiều nó không nghe thấy cậu lẩm bẩm: Cha mẹ anh giàu có như vậy, nhưng thân là Cố thiếu gia lại không có đến một ngàn trong thẻ, lại mua thêm mấy bức tranh màu như SENNELIER nữa thì quá nhiều.”

"Cậu lấy đâu ra một ngàn vạn trả cho tên Ôn Sinh kia?" Mèo nghiêm túc nói.

“Tôi đang suy nghĩ,” Cố Tất cũng trở về dáng vẻ nghiêm túc, lo lắng nói: “Tôi nên tống tiền Mạc Lẫm hay Kỷ Mân Châu đây?”