Chương 5.2

“Ôn Sinh,” Cố Tất vuốt ve Garfield trong ngực, “Cuộc sống của cậu là một mớ hỗn độn, xuất thân không tốt, thân nhân không tốt. Mối quan hệ ngắn ngủi duy nhất xuất hiện chỉ là bước đệm cho tình yêu đích thực gập ghềnh của người khác, vậy phải làm sao đây?. Cậu nghĩ xem? Một người cần bao nhiêu sức lực mới có thể rời khỏi đầm lầy? Nếu ngay cả dũng khí để bộc bạch với chính mình cũng không có, thì cho dù hôm nay tôi có vớt được cậu ra khỏi Dạ Triều, sớm hay muộn cậu cũng sẽ, hay thậm chí còn trở nên bẩn thỉu và vô vọng hơn. Hay tôi nên nói cậu đã hoàn toàn cam chịu số phận của mình và sẵn sàng dành phần đời còn lại của mình cho cái đầm lầy ấy? Chỉ như vậy thôi sao?"

Cố Tất quay đầu lại nhìn vào mắt Ôn Sinh, "Sự yếu đuối có thể cứu được, hèn nhát thì không thể."

Có lẽ, cậu thật may mắn nếu có thể tìm thấy khát vọng để sống.

Toàn thân Ôn Sinh run rẩy, như thể từ trên đầu cô đổ một xô nước chứa đầy đá vụn, toàn thân như bị bốc lên một ngọn lửa.

Cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu tôi nói ra, anh ấy sẽ không tin.”

“Tin hay không là việc của hắn, còn nói hay không là việc của cậu. Không phải ai cũng có não, nhưng dù cậu có câm đi chăng nữa, cậu cũng phải xứng đáng với những lời dạy trong chín năm giáo dục bắt buộc của mình. ." (là 12 năm mình học í, bên Tung Của là 9 năm)

“Bốp bốp”, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên từ Diệp Tầm, khóe môi cong lên thành nụ cười,

“Cho đến hôm nay tôi mới biết rằng, Cố thiếu gia có khả năng ăn nói rất xuất sắc.”

Cố Tất nói: “Quá khen rồi.”

"Cố Tất và tôi đến khách sạn đó vì tôi không có chỗ ở... Cố thiếu gia tạm thời thuê phòng cho tôi," Ôn Sinh lên tiếng, nói khó nhọc, ngón tay lạnh cóng, giống như bị đông cứng lại. Cậu ấy nắm chặt góc áo của anh, “Chúng tôi không biết rằng Diệp tiên sinh… và Kỷ tiên sinh là hội viên ở đó, nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ không... tới đó để theo dõi anh. "

Diệp Tầm trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, "Lan Thành khách sạn

nhiều như vậy, trong đó có rất nhiều năm sao. Chẳng lẽ cậu có thể tình cờ đến nơi chúng ta ở sao?"

“Bởi vì đây là khách sạn của Cố gia, thuộc tập đoàn Tinh Huy của Cố phu nhân.” Mạc Lẫm bình tĩnh đưa ra câu trả lời trước khi Cố Tất kịp nói.

"Đúng vậy, tôi mở phòng cho một người bạn, đương nhiên chính là việc riêng của tôi," Cố Tất vuốt ve bộ lông của Garfield và nghiêm túc nói: "Diệp tiên sinh, tại sao anh lại đến khách sạn nhà tôi? Tôi nhớ khách sạn trực thuộc Tập đoàn Mạc Lẫm có xếp hạng cao hơn của nhà tôi. Xếp hạng có chính xác không? Nếu không, Mạc tiên sinh, tại sao bạn trai của anh không chịu đến thăm anh mà thà bỏ tiền ra sống ở nơi khác? Anh đã thuê người viết đánh giá chưa? "

"Meo! Meo! Meo!" Garfield, người cảm thấy rất thoải mái khi được chạm vào, đột nhiên hưng phấn kêu lên: "Diệp Tầm không vui! N người trong tiểu thuyết chỉ vào mũi hắn và gọi hắn là thằng điém, thậm chí là thằng khốn. cậu ta thậm chí không thay đổi vẻ mặt mà còn có thể chế nhạo lại, nhưng cậu lại thực sự có thể khiến cậu ta cảm thấy không vui!

Cậu ta có rất nhiều bạn trai cùng một lúc, và có quá nhiều người công khai hay ngấm ngầm coi thường cậu ta, ghét cậu ta hoặc thậm chí là ghi thù cậu ta.

Không có pháo hôi chủ chốt nào vì điều này mà tấn công hắn, đương nhiên loại pháo hôi truyền thống như Cố Tất càng không thể chịu nổi.

Nhưng Diệp Tầm đối với việc này chỉ có một thái độ: khinh thường, tự cao và kiêu ngạo.

Có thể quyến rũ mọi người và khiến họ bị ám ảnh bởi mình chính là sự quyến rũ và khả năng của cậu ta.

Văn phòng nhỏ này đột nhiên rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi và thậm chí kỳ quái.

Diệp Tầm quả thực không hài lòng, nhưng ngay cả chính cậu ta cũng cảm thấy loại bất mãn này không thể giải thích được.

Điều duy nhất cậu ta không thể làm chính là sự chung thủy, dù sao đây cũng là tiểu thuyết

NP, việc có nhiều bạn trai cùng lúc đã được nói rất rõ ràng, dù là Mạc Lẫm, Kỷ Mân Châu hay những người khác, họ đều đã đồng ý.

Cậu ta cũng không làm gì sai cả, và không cần phải cảm thấy tội lỗi.