Chương 5.1

Bác sĩ đã khéo léo làm sạch và khử trùng vết thương trên mặt Kỳ Mân Châu, đồng thời tiêm vắc xin bệnh dại để đề phòng.

Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, bác sĩ đã rời khỏi văn phòng với lý do phải đi khám cho những bệnh nhân khác.

Sau đó Diệp Tầm đi tới bên cạnh Mạc Lẫm, nửa người rúc về phía hắn: "Mạc Lâm."

Mạc Lẫm sờ lên tóc cậu ta, ánh mắt rơi vào Cố Tất.

Cậu đang ngồi trên ghế với Garfield trong tay, vuốt ve con mèo một cách không theo một quy luật nào cả, trông rất nhàn nhã.

Cậu giống như một thiếu gia bất cẩn và bướng bỉnh, dường như cậu không hề cảm thấy mình đã “gây rắc rối”.

Ôn Sinh đứng bên cạnh Cố Tất, lo lắng và bất an.

Mạc Lẫm bình tĩnh nói: “Mèo của anh cào Kỷ công tử à?”

Cố Tất rất thành thật gật đầu: "Đúng vậy đó."

“Nó có bệnh dại à?” Mạc Lẫm nhìn con mèo.

“Không có nha.” Cố Tất lắc đầu.

Trước khi Diệp Tầm hay Kỷ Mân Châu có thể cung cấp "sự thật", Cố Tất đã thừa nhận "việc ác" của mình:“Con tôi rất ngoan ngoãn và khỏe mạnh.Là tôi đã kêu nó cào hắn ta đấy”.

Sau khi "đánh lộn" vào đêm hôm đó, Mạc Lẫm đã đoán ra được một chút tính cách của người đàn ông này, bình tĩnh hỏi: "Vậy nên, là do cậu quá nuông chiều nó, hay xúi giục thú cưng của mình làm tổn thương người khác?"

Cố Tất ngây thơ mở mắt nai ra: “Nếu không để bảo bối cào vào mặt hắn ta, vậy thì hắn sẽ đánh gãy tay Ôn Sinh.”

Trong tiểu thuyết, Ôn Sinh quả thực đã bị Kỷ Mân Châu đánh gãy tay một lần, mặc dù không phải lần này, nhưng lần đó đáng lẽ phải xảy ra, nhưng bây giờ sẽ không xảy ra nữa, có lẽ sẽ bù đắp được lần này.

Diệp Tầm nói: "Cố Thiếu gia, lời nói của cậu quá khoa trương rồi, Mân Châu xác thực có vấn đề gì đó. Lúc ấy anh ấy quá kích động nên bốc đồng, nhưng anh ấy chỉ muốn biết được là nguyên nhân tại sao cậu lại theo dõi chúng tôi. Hơn nữa, tay của Ôn Sinh không đến mức bị gãy”

Cố Tất chậm rãi nói: "Ôn Sinh, cho bọn họ xem cổ tay phải của cậu đi."

Ôn Sinh cúi đầu, do dự một chút, nhưng vẫn kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay.

Một lớp màu xanh đen rõ ràng bao quanh cổ tay mảnh khảnh của cậu ấy.

Cố Tất nói thêm: "Kỷ Mân Châu, anh nghĩ thế nào? Nếu tôi không ngăn cản, liệu anh có thể khống chế sức lực của mình khiến cho tay của Ôn Sinh không bị gãy sao? Thậm chí, trong tiềm thức anh đã muốn bóp nát cổ tay của cậu ấy, bởi vì có một lần anh vì cậu ấy đã từng hiểu lầm và làm tổn thương đến tay Diệp tiên sinh đây, song làm đã làm khó Ôn Sinh, thậm chí còn tính bẻ gãy tay cậu ấy.” “Anh dám nói đây căn bản không phải trút giận thay cậu ta đi?

Kỷ Mẫn Chu sửng sốt.

Diệp Tầm và Mạc Lẫm đều nhìn cậu.

Chỉ có Ôn Sinh sửng sốt.

Một lúc sau, Kỳ Mân Châu dùng giọng lạnh lùng phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi, nói với vẻ giễu cợt tột độ: “Cậu chính là Cố Tất yêu đơn phương Mạc Lẫm và muốn cưới anh ta sao?”

“Tôi đã cảnh cáo cậu ta từ lâu rồi, không được xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không có cậu nhảy ra xúi giục, thì cậu ta lấy đâu ra dũng khí xuất hiện lần nữa? Sau khi dùng cậu ta làm súng, lại chính đáng bảo vệ cậu ta. Cậu có phải nghĩ chỉ cần giả vờ chính trực trước mặt Mạc Lẫm, liệu hắn có thể yêu cậu sao?" Giọng điệu của anh ta rất lạnh lùng, thậm chí còn không buồn nhắc đến tên Ôn Sinh.

Cố Tất cũng không thèm nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ôn Sinh, nói cho hắn biết tại sao chúng ta lại xuất hiện ở khách sạn."

Ôn Sinh vừa mở miệng, vừa ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Kỷ Mân Chu, một chút dũng khí lập tức bị tiêu tan, cậu ấy bối rối, như thể dưới chân không có trọng lực, cậu ấy cứ như đang lơ lửng vậy. .

Trên môi Diệp Tầm hiện lên một nụ cười nhẹ: "Cố Thiếu gia, tại sao phải làm khó Ôn Sinh? Cậu ta đã đủ đáng thương rồi."