Thế giới 1: Vườn Trường
Chương 1.1: Tiểu thiếu gia Thẩm gia không coi ai ra gì, là một tên giáo bá ở trong trường.
Khi Thẩm Trác Ngọc xuyên vào, vai chính thụ mới đang học trung học.
Ở một góc nhỏ trong phòng học, chiếc quạt trần ở trên cao phát ra tiếng động cơ ồn ào, từng làn gió mát lạnh thổi tới, nhưng vẫn không thể thắng lại cái nóng oi ả của mùa hè.
Người ngồi phía trước hắn lưng đã ướt sũng mồ hôi, bộ đồng phục màu xanh nhạt dán vào người cậu ta, hiện ra thân hình mềm mại uyển chuyển của thiếu niên, Thẩm Trác Ngọc nhìn một hồi, đột nhiên nhấc chân đá vào xà ngang của cái ghế trước mặt.
Ngòi bút của Tạ Trì Vân run lên, trên mặt giấy xuất hiện một nét bút nguệch ngoạc xấu xí, cậu không khỏi cau mày, nhưng gương mặt nhanh chóng trở nên bình tĩnh quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Giúp tôi đi mua đồ uống.” Thẩm Trác Ngọc khẽ hất cằm về phía chỗ bán quà vặt dưới lầu, “Tôi muốn nước cam, thêm đá.”
Nơi bán quà vặt có không ít người, mọi người đều tranh thủ lúc giải lao đi mua đồ uống lạnh và nghỉ ngơi, mà Tạ Trì Vân lại không đi đâu, cứ ngồi lì tại chỗ học bài.
Hiện tại đã là năm thứ hai cấp ba, chỉ còn nửa học kỳ nữa là lên năm thứ ba cấp ba, thời gian rất cấp bách.
Huống chi cậu còn khıêυ khí©h với Thẩm Trác Ngọc, tiểu thiếu gia Thẩm gia không coi ai ra gì, là một học sinh cá biệt trong trường.
Tạ Trì Vân bình tĩnh đứng dậy, cầm theo thẻ học sinh, bước nhanh ra khỏi cửa không lãng phí một chút thời gian nào.
Thẩm Trác Ngọc cũng không thèm liếc lấy lần thứ hai, tiếp tục dùng bút viết vớ vẩn lên giấy, cho đến khi cái cục tròn tròn tàng hình trong tay hắn chuẩn bị bay theo, hắn mới tóm nó trở về.
【 Cậu cũng đi theo làm cái gì? 】
Hệ thống rối rắm tròn thành một cục【 Tôi đi kiểm tra hộ ký chủ…… Xem vai chính thụ có bỏ độc vào nước cam hay không.】
Thẩm Trác Ngọc bật cười thành tiếng, mắt hạnh hơi cong cong, tâm tình rất tốt nói: “Cậu ta không dám.”
Nói đúng hơn là không phải không dám, mà là cậu ta đang cố chịu đựng.
Ký chủ đã xuyên vào đây được nửa tháng, vẫn rất chăm chỉ duy trì hình tượng độc ác. Cố tình đổi chỗ, ngồi ngay sau Tạ Trì Vân, mỗi ngày đều nghĩ đủ cách bắt nạt cậu ta. Mua nước, lấy thức ăn, trực nhật thay, thậm chí còn chơi khăm trực diện, tất cả mọi chiêu trò bắt nạt của học sinh đều được đưa vào sử dụng.
À, ngoại trừ một việc, đó là làm giúp bài tập. Bởi vì Thẩm tiểu thiếu gia không nộp bài tập.
Tạ Trì Vân không hổ là vai chính, ngoại trừ mấy ngày đầu không giấu được sự căm tức trong ánh mắt, những ngày sau đó cậu ta không hiện một cảm xúc gì trên mặt.
Làm hệ thống hơi hoảng loạn một chút.
Đây là lần đầu tiên nó có ký chủ làm nhân vật pháo hôi ác độc, những ký chủ trước đây đều chọn làm nam hoặc nữ chính thâm tình, người muốn trực tiếp đi tìm đường chết như vậy…… Vẫn là thấy lần đầu tiên.
Thực ra cốt truyện chủ yếu hướng về phân đoạn hạ thuốc, không cần phải vất vả ở giai đoạn đầu như vậy, về sau đoạn vả mặt sẽ đau hơn.
Ký chủ nhà nó sao có thể ngây thơ xinh đẹp đến vậy!!
Thẩm Trác Ngọc (ngây thơ xinh đẹp) lắc lắc bàn chân, thong thả thảnh thơi gửi tin nhắn cho các đàn em của hắn.
【 Tối nay sau khi tan học, tìm cho tao vài người để chặn thằng tên Tạ cái gì mà Vân đó.】
【 Đàn em số 1: Được ạ! 】
【 Đàn em số 2: Đã rõ! 】
【 Không cần chúng mày, tìm người khác đi. 】
【 Đàn em số 2: Hả, tại sao ạ? Mấy đứa bọn em không được sao? Mặt mèo rơi lệ.jpg】
Trong phòng học tầng 3, Phương Trạch cầm điện thoại, mặt không đổi sắc gửi những dòng tin nhắn đáng yêu không phù hợp với vẻ bề ngoài một chút nào.
Như dự đoán. Thẩm Trác Ngọc nhìn mấy cái biểu tượng vô nghĩa kia với vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn đáp lại bằng một câu.
【 Không liên quan gì đến chúng mày, đến lúc đó sẽ biết. 】
Tại quầy bán quà vặt.
Tạ Trì Vân rũ mắt xuống, lấy một chai nước cam ở trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn tính tiền.
“…… Vân Thần*?” Nữ sinh đứng ở đằng sau cậu cũng cầm một chai nước tương tự, mỉm cười nói, “Thật trùng hợp nha, cậu cũng thích uống nước cam.”
(*Một kiểu gọi học thần, những người học giỏi.)
Tạ Trì Vân không tranh luận về việc này, chỉ ngăn lại động tác quẹt thẻ muốn thanh toán giúp cậu của cô.
“Chỉ là một chai nước thôi mà, lúc trước cậu cũng từng giảng bài cho tớ nha.” Cô gái chớp chớp mắt, làm ra biểu cảm đáng yêu. Cô rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn nà, những hành động phụng phịu làm nũng như vậy không hề phản cảm chút nào.
Trong trrường trung học có ai mà không biết Vân Thần? Đứng đầu vô số kỳ thi, là một “học thần” đúng nghĩa, lại còn rất chăm chỉ, và quan trọng là…… Tạ Trì Vân rất đẹp trai.
“Không cần.” Tạ Trì Vân vô cảm nói, quẹt thẻ rồi rời đi. Đây là đồ uống của Thẩm Trác Ngọc, không nên dính dáng đến quá nhiều người, huống chi cũng không phải là cậu không nhìn ra người khác nghĩ gì.
Chuông báo vào học sắp vang lên, cậu bước nhanh vào trong phòng học, đặt đồ uống ở trên bàn của người kia, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Thẩm Trác Ngọc đang hăng say chơi game, cho nên tay hắn vẫn liên tục bấm điện thoại, nhưng mà hắn cũng rất khát nước. Dường như không cần phải suy nghĩ nhiều, tiểu thiếu gia lập tức giở lại trò cũ, đá vào chiếc ghế trước mặt.
“Này, giúp tôi mở nắp chai ra.”
Tạ Trì Vân dừng bút lại, xoay người xuống vặn nắp chai nước, khi cậu quay đầu lại, Thẩm Trác Ngọc bất mãn trừng mắt với cậu, nhưng rất nhanh ánh mắt lại tập trung vào màn hình điện thoại, chỉ có thể dùng miệng ra hiệu.
Người trước mắt đột nhiên khẽ nhếch môi, lộ ra hai cánh môi đầy đặn, bất mãn đưa về phía trước.
Là động tác bĩu môi.
Tạ Trì Vân hơi ngẩn ra, cho đến khi người kia dừng lại động tác đó, đầu óc mới bắt đầu phản ứng lại.
Tiểu thiếu gia muốn cậu đút nước.
Nước cam mát lạnh được đưa đến gần miệng, Thẩm Trác Ngọc thoả mãn uống hai ngụm, sau đó lại nâng cămg lên. Người bên kia thấy hắn ra hiệu, hơi nâng thân bình lên, để nước cam thuận lợi chảy vào miệng Thẩm Trác Ngọc.
Lông mi dài tinh xảo khẽ run lên, hầu kết xinh đẹp trượt lên trượt xuống, Tạ Trì Vân cúi đầu, ánh mắt cậu vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, dường như đây là lần đầu tiên cậu nhận ra, khi thay đổi cách nhìn về người này, tiểu thiếu gia lúc nào cũng kiêu ngạo lại…… Đẹp đến vậy, động tác bĩu môi giống như một con mèo xinh đẹp đang làm nũng với chủ nhân, sau khi được vuốt ve sẽ híp mắt lại kêu “meow” một tiếng, không biết là do xấu hổ hay buồn bực mà duỗi móng vuốt ra, cào chủ nhân một cái không đau không ngứa.
Đúng vậy, không đau không ngứa, bao gồm cả thủ đoạn bắt nạt người khác của Thẩm tiểu thiếu gia cũng vậy.
Nếu đổi thành một nam sinh khác, hoặc là một người có tính tình thanh cao, có lẽ đã sớm bị sỉ nhục từ lâu, nhưng Tạ Trì Vân không giống như vậy, cậu chỉ cảm thấy phiền phức.
Tiểu thiếu gia giống con mèo nhỏ phiền phức, cả ngày chỉ biết làm phiền người khác, nhưng hiện tại, xem ra sự phiền phức này cũng có chút đáng yêu.