Chương 5: Hoàng Hậu Tạ Thế

Chương 5: Hoàng Hậu Tạ Thế

Hoàng đế vẫn đang trừng mắt cảnh cáo với hoàng hậu, khi nghe thấy yêu cầu thứ hai thì đồng tử lại co rút không dám tin. Hắn sắc mặt trở nên tối đen, ngay cả đang nắm tay của Tử Nguyệt Nha cũng siết chặt lại khiến nàng đau đến nhíu mày.

" Hoàng thượng?" Tử Nguyệt Nha nhẹ giọng gọi một tiếng, lúc này tay hoàng đế mới nới lỏng ra giảm đau đớn cho nàng.

Lăng Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn hoàng hậu vẫn cao cao tự đại đối diện chờ hồi đáp, hắn tuy rằng không có tình cảm với nam nhân trước mặt, thế nhưng từ năm y mười sáu tuổi đã gả cho hắn, cho đến giờ trên dưới cũng đã trải qua bảy năm danh nghĩa phu thê.

Lăng Thiên Tuyệt đã từng nghĩ tới Dạ Ngọc sẽ cự tuyệt để hắn sắc phong Tử Nguyệt Nha làm phi, cũng nghĩ sẽ cắt đứt thực quyền của Tọa Giác Nhiên Y gia, khiến Dạ Ngọc ngoan ngoãn làm một vị hoàng hậu bù nhìn không quyền thế.

Thế nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới sẽ tuyệt tình tuyệt nghĩa, truất phế ngôi vị hoàng hậu này của y.

" Hoàng hậu, chuyện này không được." Không bao lâu liền có tiếng phản đối vang lên, Trường Nhân lại bộ thượng thư vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ xuống: " Bẩm hoàng thượng, Phi Vũ đại quốc ta trước nay muốn truất phế hậu vị đều cần phải có lý do chính đáng. Không thể nói phế, liền có thể tùy tiện phế."

Dạ Ngọc cười nhạt: " Ta tự mình yêu cầu cũng cần lý do?"

" Xin hoàng thượng, hoàng hậu suy nghĩ lại." Lại bộ thượng thư cũng không để tâm đến hoàng hậu nói, hắn cúi đầu lớn tiếng.

Quan nhân văn võ tại đại điện cùng lúc này cũng tương đồng đều quỳ xuống: " Xin hoàng thượng, hoàng hậu suy nghĩ lại."

Giữa tình huống như vậy Tử Nguyệt Nha chưa từng lên tiếng, nàng chỉ im lặng chờ đợi kết quả mà hoàng đế đưa ra. Dù sao đôi với nàng chuyện này có ra sao cũng không có ý nghĩa, chỉ cần trong tim hắn chính là nàng, hậu vị kia có là ai ngôi đi nữa cũng không quan trọng.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, nhìn thấy hoàng hậu vẫn kiên trì chờ đáp án của mình mà thở ra một hơi. Hắn trầm giọng: " Hoàng hậu cũng nghe thấy rồi, không có lý do chính đáng, ngay cả trẫm cũng không thể truất phế ngôi vị hoàng hậu."

Dạ Ngọc đột nhiên lên tiếng: " Ghen tuông, gây loạn hậu cung?"

" Căm miệng." Hoàng đế lúc này thật sự bị chọc giận, hắn đập mạnh tay trên long án quát lớn: " Ngươi làm loạn đã đủ chưa? Vị trí hoàng hậu không đến lượt ngươi muốn nhận là nhận, muốn truất liền truất."

Đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng rống giận của hoàng đế, Lăng Thiên Tuyệt trừng mắt với Dạ Ngọc: " Lập tức cút ra cho trẫm."

" Xin hoàng thượng bớt giận."

Sau một tràn tiếng đồng loạt khuyên ngăn của quan thần, Dạ Ngọc chỉ mỉm cười chua sót để lại một câu rồi xoay lưng rời khỏi đại điện: " Ngay cả đến điều này mà người cũng không làm được?"

Một thân ảnh lặng lẽ bước chậm trên thảm đỏ kéo dài, hoàng đế nhìn theo bóng lưng cô độc của y liền nhói lên cảm giác đau đớn không thể nào giải thích. Hắn đưa tay đặt nơi lòng ngực mình, khó hiểu mà nhíu mày.

Tử Nguyệt Nha bên cạnh cũng có thể nhận ra hành động kỳ lạ của hoàng đế, nàng gấp đến quên mất nơi này chính là đại điện Phi Vũ quốc, bên dưới còn có các quan đại thần đang nhìn mình.

Tử Nguyệt Nha vội đưa tay giữ nơi lòng ngực hoàng đế, nơi này có vết thương chí mạng vì bảo vệ nàng mới để lại. Tử Nguyệt Nha trong mắt tràn đầy lo lắng: " Hoàng thượng làm sao vậy, có phải vết thương lại hé miệng rối hay không?"

Lăng Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của người trong lòng, nhìn xem dáng vẻ lo lắng đến cuống lên của nàng, đôi mắt đỏ ửng muốn nhỏ lệ. Cảm nhận được tình cảm của nàng cuối cùng đáp lại hắn, vội vàng bỏ qua cảm giác đau nhói không thể lý giải kia.

Lăng Thiên Tuyệt dịu dàng mỉm cười, hắn nắm lấy bàn tay đang muốn kiểm tra vết thương trên ngực mình: " Đừng lo, chỉ cần nàng có thể bình an ở bên cạnh trẫm, vết thương này có đáng là gì."

" Hoàng thượng..." Tử Nguyệt Nha cảm động nhìn hoàng đế, đôi mắt xinh đẹp đã không thể kiềm nén nhỏ xuống giọt lệ lăn đều xuống gò má.

Bá quan văn võ bên dưới vô cùng ngạc nhiên có thể một ngày chứng kiến được dàng vẻ ôn nhu dỗ dành của hoàng đế, bọn họ cúi đầu im lặng cố gắng không làm hỏng không khí ấm áp của hai người trên long vị.

Thế nhưng chẳng còn ai nhớ đến một dáng người cô độc vừa rời khỏi, bóng đen lẻ loi in trên nền đất giữa nắng trưa lặng lẻ trở về Minh Nghi cung.

Viên minh châu của Tọa Giác Nhiên Y gia Bắc hầu vương tứ công tử, Dạ Ngọc từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương chiều chuộng của phụ mẫu cùng các huynh trưởng và tỷ tỷ, có thể nói chính là không lo không nghĩ, muốn gì được náy.

Năm mười lắm tuổi Dạ Ngọc lần đầu tiên được phụ vương cùng huynh trưởng dẫn đến tham gia yến tiệc hoàng cung, lần đầu tiên gặp được các vị hoàng tử và công chúa thân phận còn cao quý hơn mình. Y vừa hay so với bọn họ càng nhận được sự yêu thích của hoàng đế, thân phận tự nhiên còn cao hơn một bậc.

Dạ Ngọc gặp được vị tam hoàng tử yếu kém vô dụng trong lời đồn, y thế nhưng đối với hắn vừa gặp đã yêu. Dựa vào yêu thích từ hoàng đế, lại thêm nuông chiều ở gia tộc liền không màng đến sự đồng ý của hắn, xin một lệnh tứ hôn.

Mười sáu tuổi chính thực được gả vào của phủ tam hoàng tử, vị hoàng tử duy nhất không có địa vị từ thân mẫu hay thế lực từ ngoại thích. Dạ Ngọc trở thành nguồn lực duy nhất của hắn, khiến Lăng Thiên Tuyệt một lúc đã có địa vị ngang hàng cùng thái tử đương kim.

Giữa hai người phu thê tương kính, trái lại tam hoàng tử từ khi bắt đầu vẫn chưa từng có tình cảm với Dạ Ngọc.

Cung nhau trải qua hết thảy âm mưu tranh đấu chốn hoàng cung, có những lúc tưởng như sinh mạng cũng không thể giữ vẫn có thể vượt qua. Dạ Ngọc chưa từng hối hận gả cho Lăng Thiên Tuyệt, chính là muốn vinh hay nhục đều cùng hắn đi hết mỗi nhân duyên này.

Tình huống như vậy Lăng Thiên Tuyệt giờ phút sinh tử cũng đã đối với Dạ Ngọc thế non hẹn biển, mặc kệ hắn là thật tâm hay nhất thời tận trách, giữa bọn họ từ lâu đã phá đi bực rào chắn kia để tiến tới mối quân hệ phu thê hoàn chỉnh.

Cũng vì lẽ đó sau khi thuận lời đăng cơ trở thành hoàng đế, Lăng Thiên Tuyệt không chập trễ sắc phong Tọa Giác Nhiên Y Dạ Ngọc làm hoàng hậu, hậu cung trải qua ba năm đến nay đều chưa từng thu nạp thêm bất kỳ ai.

Đáng tiếc lời thề son sắc chỉ như mới vừa hôm qua, tình cảm vốn đã không rõ ràng của hoàng đế hơn một năm xa cách đã có đáp án trong lòng. Ngươi mà hắn yêu, từ đầu đến cuối vẫn không phải là Dạ Ngọc.

Tuyết Hỷ không được cho phép đi theo, chờ đợi rất lâu mới nhìn thấy Dạ Ngọc trở về. Nàng nhìn vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như không có gì của y, bản thân lại thay Dạ Ngọc mà đau lòng: " Hoàng hậu, người..."

" Tuyết Hỷ." Dạ Ngọc ngăn cản lời nói của Tuyết Hỷ, y ngồi xuống ghế rồi mới nhìn nàng: " Ta đã nói với hoàng thượng, người sơm thôi sẽ chính thức được sắc phong trở thành phi tử của người."

" Hoàng hậu." Tuyệt Hỷ vừa ngạc nhiên vừa hoàng sợ, nàng vội vàng quỳ xuống dưới chân Dạ Ngọc, níu lấy một góc y phục của y: " Người... người hà cờ gì phải làm như vậy chứ?"

" Đây là chuyện ta phải nên làm từ lâu rồi." Phía trên chỉ có huynh trường và tỷ tỷ, Dạ Ngọc vẫn luôn xem Tuyết Hỷ là muội muội mới đưa tay nhẹ xoa đầu nàng nói: " Ngươi xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy, bảy năm trước đã cùng theo ta vào phủ tam hoàng tử, ta cần phải cho người một danh phận tốt khi vẫn còn có thể."

" Không... nô tỳ không cần..." Tuyết Hỷ không nhịn nổi nữa, cho dù nước mắt của nàng từ khi nhận được tin tức kia từ chiền trường đã chảy quá nhiều, thế nhưng hiện tại lại không thể ngăn được tiếp tục rơi xuống: " Người biết rõ... người biết rõ rằng nô tỳ..."

" Ta biết." Dạ Ngọc nhẹ giọng, y từ lâu đã biết Tuyết Hỷ vẫn luôn ái mộ nhị ca của mình Duệ Dĩnh. Thế nhưng Dạ Ngọc lại không có khả năng giúp nàng toại nguyện, chỉ có thể thay nàng tranh thủ một danh phận tốt khi vẫn còn có khả năng mà thôi: " Tuyết Hỷ, nghe lời ta. Như vậy cuộc sống sau này của người mới có thể tốt hơn, không cần phải lo lắng đến sẽ bị kẻ khác ức hϊếp. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng đã không còn năng lực bảo hộ nhà ngươi."

" Hoàng hậu." Tuyết Hỷ vẫn luôn cúi đầu rơi nước mắt, lúc này lại ngước mặt nhìn gương mặt vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh của Dạ Ngọc: " Vậy còn người... còn người thì sao đây?"

Chỉ thấy Dạ Ngọc có chút ngạc nhiên, y chưa kịp nói gì thì Tuyết Hỷ lại siết chặt gốc y phục của y: " Ngươi không đau lòng sao, không oán hận sao?"

" Ta..."

" Khi hoàng thượng còn là tam hoàng tử ngoài danh nghĩa không có gì cả, là ai ở phía sau chống đỡ? Khi hoàng thượng cận kề cái chết, là ai cam tâm tình nguyện bồi bên cạnh người, cùng chịu khổ cực? Thế nhưng... thế nhưng...." Tuyết Hỷ nghẹn giọng: " Khi hoàng thượng trở thành thiên tử chí tôn, hoàng hậu... người thì được hoàng thượng đặt ở đâu đây?"

Dạ Ngọc ngây ra một hồi đối diện với gương mặt đầy nước mắt lại căm phẫn của Tuyết Hỷ, moi ở nơi chốn sâu trong lòng vẫn đang được y giấu kín, cứ như vậy bị nàng từng chút một lôi ra phơi bày ngoài ánh sáng.

Dạ Ngọc gượng cười: " Không thể hơn, hoàng thượng chưa từng yêu thích ta. Người có thể vì ta tranh thủ một ngôi vị hoàng hậu, có thể vì ta ba năm không nhập tuyển hậu cung như vậy... đã tận tình tận nghĩa."

Tuyết Hỷ nghe y nói lại bật khóc thành tiếng, nàng không thể kiềm chế mà nghiêng đầu, đưa tay che lấy mặt mình, môi cắn chặt cố không thoát ra tiếng. Chỉ như vậy là tận tình, tận nghĩa? Nàng tự hỏi vậy thơi gian cực khổ kia thì tính là cái gì?

" Được rồi đừng khóc nữa." Dạ Ngọc có thể hiểu Tuyết Hỷ bất bình thay chính mình, đợi nàng khóc thật lâu rồi mới lên tiếng nói: " Hôm nay ta vẫn chưa ăn qua cái gì, ngươi khóc xong thì xuống bếp tùy tiện làm một chút đồ mang qua đây đi."

Tuyết Hỷ vì chủ tử khóc đến hai mắt xưng lên, nàng lúc này nghe nói mới thút thít dùng tay áo lau đi mặt mình. Tuyết Hỷ đứng lên, cố gắng nặng ra một nụ cười gượng gạo nói: " Vậy hoàng hậu chờ một lát, nô tỳ lập tức đi nấu ngay."

" Ừ." Dạ Ngọc gật đầu rồi nhìn Tuyết Hỷ vội vàng chạy đi, gương mặt vẫn luôn tỏ ra không có gì lại hiện lên vẻ mất mát cùng đau thương.

Dạ Ngọc hơi hạ mi mắt nhìn xuống, nhìn thấy những vết sẫm màu nước mắt của Tuyết Hỷ còn trên sàn lạnh. Cảm giác vẫn luôn âm ỉ trong tim từ từ lan rộng khi không có một ai nhìn thấy. Đau không? Hận không?

Nụ cười thật nhẹ kéo lên, cảm thương cùng chua sót cho chính mình cứ như vậy gặm nhắm từng chút một. Y đau, đương nhiên là vậy.

Đau đớn đến từ trong trái tim mình xé rách thành từng mảnh vụn, tay siết lấy ngực gao khóc không thành tiếng.

Dạ Ngọc thật sự đau đớn đến mức muốn lập tức moi trái tim đầy vết thương của mình ra, trước mặt Lăng Thiên Tuyệt cùng nữ nhân mà hắn yêu thương đang ngồi trên long ngai kia. Muốn hỏi hắn đã nhìn thấy, có thể hoàn toàn hủy hoại trái tim y như vậy, liệu rằng đã khiến hắn cảm thấy hài lòng?

Thế nhưng Dạ Ngọc lại chính là hậu nhân Tọa Giác Nhiên Y đời đời chí dũng đứng trên vạn người, y có lòng kiêu ngạo của gia tộc, có phong thái của một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Dạ Ngọc chỉ có thể cao đầu đứng tại nơi đó, phải đối diện với thực tại của chính mình. Y chính là hoàng hậu của Phi Vũ quốc.

Tuyết Hỷ vội vàng làm qua loa một số món ăn mang đến cho Dạ Ngọc, nàng bưng một măm gỗ đứng chết lặng thật lâu trước cửa phòng tại Minh Nghi điện.

Trong tiếng hô tụng chúc mừng thắng lợi cùng tân phi mới của hoàng đế vang vọng bên ngoài, hoàng hậu bận tang phục thuần trắng tự mịnh chuẩn bị vì tang lễ của nhị công tử, cứ như vậy nhắm mắt nằm trên giường tựa như đang ngủ và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Phi Vũ quốc Nguyên Đức đế năm thứ ba, nam hoàng hậu Tọa Giác Nhiên Y Dạ Ngọc - Tạ Thế.

-------------------------------------------

[ Hệ Thống Công Lược Chủ Công ]

" Peep peep... cảnh báo ký chủ, có tác động xăm nhập vào mặc định hệ thống từ thế giới mời, yêu cầu nhanh chóng tìm được nguyên do..."

" Peep... cảnh giới thế giới mới Cửu Long Đại Lục có khả năng bị phá vỡ, cảnh báo peep..."

" Tổng bộ hệ thống thần thức Công Lược Chủ Công tại thế giới mới đã bị vô hiệu hóa, nhiệm vụ công lược có khả năng thất bại. Cửu Long Đại Lục chuyển sang chế độ khởi nguồn không xác định."