Chương 1: Tọa Giác Nhiên Y Dạ Ngọc

Cửu Long Đại Lục, Phi Vũ quốc Diễn An đế năm thứ hai mươi ba.

Hoàng hậu vì thái tử đại hôn tổ chức tiệc yến chúc mừng hỷ sự, thái tử phi thế nhưng là đại tiểu thư đương triều tể tướng. Cộng thêm thế lực phía sau hoàng hậu tự nhiên khiến đại hoàng tử như hổ thêm cánh, địa vị thái tử ngồi càng thêm vững chắc.

Đối với đại hôn của thái tử có người vui mừng, đương nhiên cũng sẽ có kẻ không khỏi âm thầm lo lắng. Hiện thời các vị hoàng tử tài trí không thua lại có hậu thuẫn phía sau, chỉ cần thái tử vẫn chưa đăng cơ làm hoàng đế thì cuộc chiến tranh giành ngai vàng vẫn không có hồi kết.

Trái lại cũng sẽ có người vô lo vô nghĩ, sắp xếp vị trí xa nhất đối với hoàng đế và hoàng chính là một kẻ vô hình. Tam hoàng tử Lăng Thiên Tuyệt, tuy cũng là hoàng tử cao quý nhưng lại không có bất cứ liên quan gì quyền lợi tranh đoạt ngai vị.

Phủ tam hoàng tử so với phủ đệ của các vị hoàng tử khác không to lớn bằng, không tráng lệ bằng, thậm chí còn không được đặt một cái tên. Sự thật chẳng qua tam hoàng tử này không còn mẫu thân, cũng là vị hoàng tử duy nhất không có thế lực ngoại thích chống lưng, không nhận được sủng ái.

Tam hoàng tử sinh non thiếu tháng nên bị hoàng đế xem là yếu ớt, vô dụng, không thể so sánh một chút cùng với các hoàng tử khác của mình.

Hoàng đế không sủng hắn, huynh đệ xem thường hắn, lại càng không có thế lực và hậu thuẫn của riêng mình.

Tam hoàng tử Lăng Thiên Tuyệt hiển nhiên bị loại khỏi vòng tranh đấu hoàng vị, bị xem là vị hoàng tử vô dụng nhất mà không có bất cứ ai để mắt đến.

Giữa đại yến đã có mặt đầy đủ tất cả quan chức đại thần lớn nhỏ, không chỉ là người của hoàng hậu, ngay ca những phe cánh ủng hộ các vị hoàng tử khác, bọn họ cũng sẽ không thể không nể mặt hoàng hậu cùng thái tử đều đã có mặt từ sớm.

Thế nhưng ngay bên dưới hoàng đế, tại vị trí quan trọng vẫn còn được bỏ trống hai bàn tiệc yến, mọi người đều tự có thể đoán ra vị trí đặc biệt này là vì ai chuẩn bị.

Quốc hầu Tọa Giác Nhiên Y, hầu vương Tích Tống tọa một cỏi trời Bắc địa bốn vương thành trấn thủ một phương. Gia tộc Tọa Giác Nhiên Y từ thời vương tổ lập quốc đã là công quốc khai thân, đời đời cha truyền con nối phò tá thiên tử Phi Vũ quốc cố vững giang sơn, được xếp vào hàng vương vị hoàng tộc khác họ.

Tọa Giác Nhiên Y gia tại Phi Vũ quốc bên ngoài chỉ là một vị vương hầu trấn thủ Bắc địa, thực chất thế lực mà gia tộc nắm giữ lại bằng một nửa giang sớn chính quốc. Đây chính là điều khiến hoàng hậu cảm thấy luyến tiếc nhất, nếu có thể để hậu nhân của Bắc vương hầu làm thái tử phi, như vậy cho dù là hoàng đế cũng không có khả năng thay đổi thế cục kế thừa hiện nay.

"Bắc hầu vương cùng nhị vị tiểu hầu gia đến."

Vừa nghe tiếng thông báo người đến liền khiến cả đại tiệc yến xôn xao im lặng như tờ, bên ngoài lồi vào sảnh tề yến xuất hiện dáng người cao lớn uy dũng của Bắc hầu vương Tích Tống. Mỗi bước đi đều vô cùng dứt khoát dũng mãnh, đôi mắt ưng sắc bén vẫn luôn nhìn thẳng ung dung.

Tích Tống đứng trước mặt hoàng đế đại quốc Phi Vũ chỉ hơi cúi người, lưng thẳng tấp làm tiểu lễ tiết mới kính hô: "Thần Tích Tống, khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

"Khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Phía sau lại vang lên hai tiếng hành lễ một trầm ổn, một dịu nhẹ xuất thần.

Người tới có thể phân biệt thân phận của đại công tử của Bắc hầu vương, Tọa Giác Nhiên Y Đằng Thừa, kim sắc y bào, cao gầy thanh nhã, tư thái ung dung. Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tư sắc không tình quá nổi trội, thế nhưng nhìn lục y cẩm phục quý báu trên người, cùng một chiếc áo lông tuyết hồ khó lòng cưỡng cầu liền biết thân phận không nhỏ hơn.

Không giống Bác hầu vương có đặc quyền không cần dùng đại lễ trước mặt thiên tử, cả hai thiếu niên quỳ xuống kính cẩn hành lễ không hể cao ngạo.

Hoàng để cao hứng lại đưa tay ra ý: "Miễn lễ, miễn lễ. Bắc hầu vương có thể đến tham dự yến tiệc mừng đại hôn của thái tử, có thể xem là thêm một đại hỷ."

"Hoàng thượng quá lời, thái tử điện hạ đại hôn cùng tể tướng tiểu thư. Thần cho dù bận trăm công nghìn việc, chắc chắn không dám chậm trễ." Tích Tống nói vài lời khách sáo qua loa, sau đó ra lệnh người mang lễ vật đến: "Thái tử thành hôn, đại phúc Phi Vũ quốc. Một chút lòng thành, thân xin kính chúc mừng hoàng thượng cùng hoàng hậu sớm có hoàng thái tôn."

"Ha ha ha." Hoàng đế cao hứng cười lớn, lại nhìn đến thiếu niên trẻ tuổi phía sau mà hiếu kỳ: "Bắc hầu vương, tiểu công tử phía sau ngươi là?"

Đằng Thừa đã từng gặp qua hoàng đế cũng trụ tại hoàng thành đã lâu, tự nhiên hoàng đế sẽ không phải hỏi đại nhi tử này của hắn. Ánh mắt vẫn luôn uy nghiêm cao lãnh của Bắc hầu vương trở nên dìu dàng thêm mấy phần, hắn một chân bước ra sau nghiêng người trước, nhìn về tiểu nhi tử mà sinh ra ngạo khí: "Bẩm hoàng thượng, đây là tứ nhi tử của thần tên là Dạ Ngọc."

"Dạ Ngọc sao?" Hoàng đế đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại làm ra bộ mặt suy tư nhìn thiếu niên lục y bên dưới gật đầu vài lần: "Đã nghe qua không ít lời đồn về tiểu công tử này của Bắc hầu vương, không chỉ ở Bắc địa, sớm đã truyền đến hoàng thành không ít đi."

Dạ Ngọc không để ý hoàng đế đã nghe được gì về mình, y lần đầu theo phụ vương đến hoàng thành lại tham gia yến tiệc hoàng cung, đương nhiên cao hứng. Dạ Ngọc kéo khóe môi tươi cười, đôi mắt trong sáng thuần khiết, không chưa bất kỳ tạp niệm vô cùng hiếm thấy: "Thần Tọa Giác Nhiên Y Dạ Ngọc, khấu kiến hoàng thượng."

"Được được." Hoàng đế tươi cười, hiếm thấy thiếu niên được như vậy. Có thế nói chính là chưa từng trải qua sóng gió, vô tư thuần khiết, rất khiến kẻ khác yêu thích: "Tọa Giác Nhiên Y Dạ Ngọc, cứ xem như ngươi lần đầu tiên gặp được, trẫm liền đáp ứng một yêu cầu của ngươi thấy như thế nào?"

" Hoàng thượng... cái này..." Hoàng hậu bên cạnh vừa nói liền nhận được ánh mắt lạnh của hoàng đế, nàng tự nhiên không thể nhiều lời mà giữ im lặng.

Có thể đưa ra một yếu cầu hướng hoàng đế không phải chuyện nhỏ, chỉ có trọng thân khi lập được công lớn lại không có gì xứng đáng để ban tặng. Hoàng đế lúc này sẽ dùng một yêu cầu bất kỳ cũng giống như đại xá tam tộc cho công thần, ở đây tiểu hầu gia chưa hiểu chuyện như vậy vừa xuất hiện đã nhận được đặc ân?

Không giống quan thần kinh tâm chờ đợi, Bắc hầu vương trái lại không hề xem đây là chuyện lớn gì. Nhi tử này của hắn chính là tâm can bảo bối của toàn gia Tọa Giác Nhiên Y, tại bắc địa muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có gì là không thể?

Trái lại Đằng Thừa vì lời nói của hoàng đế khiến trong lòng ẩn chứa bất an, lời nặng ngàn cân lại có thể nói ra dễ dàng như vậy đương nhiên có chỗ đáng ngờ. Đồn đại tứ đệ của hắn là minh châu trên tay Tọa Giác Nhiên Y gia không ai không biết, chỉ sợ hoàng đế đây là muốn thử lòng Dạ Ngọc đi.

Bắc hầu vương binh giàu thế mạnh, phía sau nắm giữ thế lực gần nửa gian sơn đại quốc. Mà Dạ Ngọc là bảo bối tâm tư của Bắc hầu vương, lời của y nói ra cho dù chỉ là thiếu niên chưa hiểu chuyện cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Đằng Thừa sắc mặt không đổi lại âm trầm nhìn Dạ Ngọc, chỉ mong tứ đệ đừng giống như ở hầu phủ tự do như vậy liền vô tâm nói ra yêu cầu không thích hợp. Hoàng đế đây rõ ràng là muốn thử lòng Dạ Ngọc, thông qua y để dò xét trung tâm của phụ vương.

Dạ Ngọc nói là vô ưu vô lo liền không sai, y từ nhỏ đến lớn sống trong yêu sủng kinh thế của phụ mẫu cùng các huynh trưởng và tỷ tỷ. Y tự nhiên sẽ cảm thấy mình chẳng có cái gì không lấy được từ bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không xem trong đặc quyền của hoàng đế mà tùy ý nói cho qua: "Dạ Ngọc không có cái gì đặc biệt muốn, nếu hoàng thượng đã nói vậy ta chỉ xin được thường xuyên vào cung chơi có thể hay không?"

Không khí từ căng thẳng đến nghe được tiếng hít thở của người bên cạnh lại bắt đầu thở ra, trong tình huống như vậy chỉ nghe thấy tiếng cười lớn của Bắc hầu vương: "Ha ha ha, Tiểu Ngọc thế nhưng cảm thấy hầu phủ chúng ta không tốt, lại muốn thường xuyên vào cung chơi sao?"

"Không phải phụ vương." Dạ Ngọc mỉm cười nói: "Là lần đầu được đến hoàng cung đại quốc ta, ta liền cảm thấy cái gì cũng mới mẻ rất có hứng thú."

"Ha ha ha." Tích Tống lại cười lớn, yêu thương xoa đầu nhi tử.

Đằng Thừa thở phào một hơi lại quan sát sắc mặt của hoàng đế, hắn từ ngạc nhiên sau đó lại tỏ ra vô cùng hài lòng, đối với tứ đệ của mình kéo lên nụ của yêu thích không thôi.

Hoàng đế quả nhiên rất có hảo cảm với thiếu niên thuần khiết kia, tự nhiên không còn chút đề phòng mà cười lớn đập tay trên thành long ỷ: "Ha ha ha, chỉ việc nhỏ như vậy trẫm sao lại không thể thành toàn cho ngươi. Dạ Ngọc, chỉ cần là ngươi thích bất cứ lúc nào cũng có thể tự do ra vào hoàng cung có biết không?"

"Dạ Ngọc đa tạ hoàng thượng thánh ân."

"Ha ha ha." Hoàng đế lộ rõ yêu thích lại nói: "Bất quá việc nhỏ như vậy cũng không thể xem là yêu cầu trẫm tặng cho ngươi, nếu hiện giờ không thể nghĩ ra thì cứ giữ lại đó, chờ đến lúc ngươi nghỉ ra mình muốn cái gì rồi mới đến xin với trẫm đi."

Dạ Ngọc tươi cười đáp: "Vâng thưa hoàng thượng."

"Được rồi không nói nữa, Bắc hầu vương mau an tọa đi." Hoàng đế cao hứng nói xong liền để yến tiệc bắt đầu, không khí căng thẳng đều biến mất để âm khúc ca vũ vang lên tiếng cười nói chúc mừng.

Trong khi tâm trạng mỗi người đều lên xuống thất thường, có hoài nghi đề phòng, lo lắng thấp thỏm, kính nể ghen ghét, tất cả bới một màng hỏi đáp của hoàng đế cùng tiểu hầu gia của Bắc hầu vương vừa rồi.

Chỉ có một người vẫn tựa như không có chút liên quan nào đến mình vô hình ở nơi xa nhất, hắn chỉ dùng thời gian chờ đợi yến tiệc bắt đầu rồi âm thầm rời khỏi.