Chương 5: Rạng (1)
Tôi âm thầm cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, cụp hàng mi nặng trĩu, tôi nghẹn họng trong bầu không khí nặng nề. Đưa lên cái chân bên phải...Vẫy lên cái chân bên trái, rồi lại đưa xuống cái chân bên phải, cứ như vậy tôi lập đi lập lại cái động tác đung đưa nhàm chán nhàn rỗi ấy, cứ như tôi là đứa rảnh rang lắm không bằng vậy! Thì thật đúng là vậy... Vẫn như mọi khi thôi, tôi đang ngồi đây nhớ về những khoảnh khắc em bên cạnh ai đó... Về giọng nói trong veo ấy cứ lảnh lót bên người em yêu, về những nụ cười tinh nghịch tỏa nắng dành cho ai đó, về những câu nói em dành cho người em cứ tưởng rằng là tôi. Em kể về mọi thứ em nghĩ về tôi cho cậu ta, em kể cái cảm giác mà em dành cho tôi cho hắn nghe bởi em tưởng rằng hắn là tôi.
Có ai như tôi rảnh đến nỗi ngồi đây ngẫm về những cảnh tượng người mình yêu bên cạnh người con trai khác không? Bởi tôi không tài nào quên được, sao có thể quên những lần tim tôi bị cứa vào những nhát đau ấy? Tôi không làm được gì cả ngoài việc chỉ biết lặng thầm ngắm em hạnh phúc bên ai kia trong khi em đang lầm tưởng rằng tôi đang là ai đó ngoài kia, là người con trai luôn đi bên cạnh em với vẻ ngoài tri thức? Tôi vừa tức vừa đau, tôi sót, sót vì biết rằng em yêu tôi, đau vì biết rằng em lầm tưởng người con trai đó là tôi, ray rứt vì mình biết tất cả nhưng không thể làm được gì để có thể xoay chuyển mọi thứ. Tôi yếu đuối quá phải không? Mặc dù vậy, tôi vẫn sẽ không từ bỏ tình yêu mà tôi dành cho em, tôi không thể bỏ, nói đúng hơn là tôi không muốn bỏ. Cho dù sau này em có cưới chồng đi chăng nữa, tôi vẫn dõi theo em...
Két!../
Âm thanh sắc bén cứa vào bầu không khí một cách chậm rãi và đáng sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi lúc này, ai đó đang bước vào?...Đó là em!?
***
Em khẽ mở cánh cửa và bước vào lớp, đảo mắt nhìn quanh, em vào chỗ ngồi. Tôi thắc mắc, hôm nay em không đi với cậu ta như mọi khi?
"Hôm nay anh có rủ tôi như mọi khi nhưng tôi đã từ chối, không hiểu sao tôi lại có cảm giác trống rỗng khi bên cạnh anh như thế? Đáng ra tôi nên cảm thấy hạnh phúc nhưng sao cảm giác lại hững hờ quá đỗi, tuy anh không làm gì khiến tôi buồn, cũng chẳng làm sai chuyện gì cả nhưng tôi có cảm giác như...Anh không phải là người ấy, không phải là người đó, không phải là người tôi đã cho rằng luôn dõi theo tôi.Ý tôi không phải là như thế, mà cũng là như thế, tôi bị làm sao vậy? Tôi rối rắm quá! Không phải anh? Vậy là ai? Tại sao tôi tìm được anh rồi mà cảm giác như "Người đó" vẫn luôn quanh đây? Không phải vì có ai đó dành cho tôi một vị trí đặc biệt thì tôi cũng sẽ yêu người ấy nhưng thật sự....Tôi cảm giác người tôi đang tìm kiếm không phải là anh. Mà là người ấy, tôi có cảm giác như anh đang ngồi bên tôi vậy, thậm chí là luôn đứng sau và dõi theo tôi, anh ấy đang ở đây. Tôi bị điên chăng?! Nhưng cảm giác trong lòng tôi lại cho biết như vậy, bản năng? Hay một thứ gì đó kì diệu như phép màu khiến tôi nghĩ vậy chăng? Đó gọi là tình yêu? Tiếng nói của con tim?"
***
Em nắn nót từng dòng chữ thật rõ ràng, thật vậy? Em có cảm giác như vậy? Thật vậy ư? Thật sao?!! Thật?!! Tôi tự hỏi sao lúc này tim mình đập nhanh thế? Hồi hộp, căng thẳng như đang chứng kiến một bộ phim bom tấn hành động vậy. Vậy tôi còn hy vọng?