Chương 1: Quên
Tôi_Một con người trầm lặng với những suy nghĩ khác người...À! Nói chính xác hơn là..."Không được bình thường" ấy mà! (Tới đây chắc người đọc tưởng mình bị điên quá! =='')
Thú vui của tôi là...tìm người yêu trên mạng Internet. Kì lạ lắm phải không? Chắc sẽ có nhiều người thắc mắc vì ai cũng biết rằng...Quen trên một thế giới ảo là 1 điều không nên bởi sẽ có nhiều mối nguy hiểm hoặc cũng có thể...Cả tính mạng cũng không còn. Nhưng những điều đó với cái đứa cứng đầu như tôi á? Cũng bằng không! Tôi làm thế...là vì có mục đích của riêng mình, tôi làm thế là vì...Tôi muốn khám phá thêm nhiều điều thú vị ở con người. Còn có nhiều giải đáp chưa được khai phá mà từ trước đến nay tôi luôn tìm kiếm một cách bí ẩn. Nhiều khi...Tôi luôn tự hỏi mình rằng..."Con người..không có Trái Tim thì có khác gì một con thú?" Và để tìm ra câu trả lời, tôi bắt đầu bước vào "Thế giới ảo"...
Còn nhớ quá khứ,...người đầu tiên đã khiến cho tôi có những cái ý nghĩ như thế, đó là cậu con trai đầu tiên mà tôi...đã từng có tình cảm, một tình cảm quá vô vị và thật phi lí. Ngày hôm đó...(Xem lại tập 1, 2, 3, 4, 5, 6 của Like SomeOne ạ!). Cuối cùng, thứ tôi nhận lại...chỉ là một trái tim trống rỗng. Kể từ khi đó,...Tôi luôn tự hỏi mình..."Có bao giờ con người đối diện với chính mình?" Đến giờ tôi vẫn còn thắc mắc không biết cậu ta có một chút cảm xúc thật nào trong khoảng thời gian cậu quen tôi?
Con ngu! Tôi ngây thơ đến mức...để người khác xem mình là trò đùa hay thứ đồ chơi bị hỏng. À không! Bị hỏng thì ít ra chúng còn có giá trị hơn thứ không có giá trị như tôi. Bởi vì nó là Internet, là một "Thế giới ảo" nên ai cũng có cái cớ để lợi dụng tình cảm của người khác? Còn tôi, mặc dù biết rằng người khác vẫn sẽ lợi dụng mình nhưng tôi vẫn thật lòng và chung thủy với người đó...Bởi tôi biết, một lúc nào đó...tôi sẽ tìm được....Và một thời điểm nhất định nào đó con người sẽ nhận ra...mình sẽ phải trả một cái giá rất đắt vì Đời có Vay có Trả mà!
Gió tháng 4..., gió thì thầm vào tai như hát ru tôi, nắng mùa hạ, cái nắng gắt giữa trưa hắt vào phòng. Như thói quen thường lệ...Tôi lòm mắt xuyên khung cửa sổ ngắm mây trôi, những dạt mây trắng chỉ với nền bầu trời là đã có thể tạo nên một bức tranh rồi! Tôi hát những câu hát vu vơ, đôi khi lại nói chuyện một mình, có lẽ vì thế...mà từ khi còn nhỏ tôi đã không có bạn. Cái tính cách kì quặc của tôi khiến họ nghĩ rằng tôi bị điên...(Cho tụi trong lớp đọc tới đoạn này, tụi nó đứa nào đứa nấy cũng gật đầu khí thế! =_+").
Lúc nào...Tôi cũng ở một mình...Chỉ mình tôi thôi...
Tôi nằm trên vạt cỏ xanh, lấy lòng bàn tay che một nửa tia sáng mặt trời rọi vào mắt:
- Tại sao...Nền bầu trời lại có màu xanh thế?..._Nhiều khi tôi thắc mắc...mỗi khi mình hỏi những câu vô lí thế thì có ai trả lời được?
- Ngốc thật!_Ơ? Tôi lại nói chuyện một mình nữa rồi!
Biết sao được? Từ nhỏ tôi đã sở hữu cái "Năng Lực" này rồi! Tôi gọi nó là "Năng lực đặc biệt" bởi tôi thắc mắc...Từ khi tôi lên 6 tuổi,...khác với những đứa bạn cùng trang lứa, tôi đã có những suy nghĩ "Người lớn" và là một người giàu cảm xúc, tôi có thể cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu, ý nghĩa cuộc sống, hay là do ý nghĩ của tôi chăng? Những gì tôi nghĩ về chúng, về mọi thứ và về...con người. Những gì mà tôi cảm nhận được....A!!! Nhiều khi tôi còn không biết mình là gì nữa!? Tôi luôn suy nghĩ về mọi thứ, ở lứa tuổi đó mà tôi đã có những cung bậc cảm xúc thật người lớn và có những suy nghĩ đứng đắn, những gì tôi nghĩ về một thứ gì đó hay một ai đó đều là những cảm nhận sâu sắc khác lạ, tôi thật không được bình thường chút nào! Nhiều khi tôi có cảm giác còn nhiều điều bí ẩn mà tôi chưa biết ở con người mình. Tôi là cái thứ gì thế này! Tại sao tôi lại "Khác" đến thế? Nhiều khi tôi muốn chia sẽ điều này với gia đình nhưng sao khó quá...có ai hiểu cho tôi? Tôi đơn độc...do tôi thôi. Lúc nào tôi cũng giấu cái "Năng lực" đó...Tôi ganh tị...Nhiều khi tôi muốn được vô tư, hồn nhiên như những đứa bạn cùng trang lứa. Tôi không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ trưởng thành hơn so với cái lứa tuổi của mình? Sao tôi thấy ganh tị quá..tôi ước gì mình cũng như họ, không phải suy nghĩ, không phải lo lắng. Và...thời gian cứ trôi đi...những suy nghĩ ấy của tôi cũng theo đó mà lớn dần, sâu sắc, trưởng thành, nhiều hơn nữa...
Còn hiện tại...? Có lẽ do cái mà tôi gọi là "Năng lực" của mình mà bây giờ lại ảnh hưởng đến tâm lí chắc bởi...tôi là một con người hay suy nghĩ. Nó dẫn đến việc tôi hay bị chóng mặt và không còn tự kiểm soát mình được nữa, khi tái phát thì mắt cứ trợn ngược lên,...Bla Bla khó tả...
Những lần đó...tôi thấy mình giống như một thứ phế thải vậy! Và tôi đã bỏ cái cảm giác căm ghét bản thân mình kể từ khi...Anh bước vào cuộc đời tôi