Chương 1.2

Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Cô chỉ có thể nói ở trong lòng, không cách nào đem lời này nói ra miệng, bởi vì con mẫn cảm hơn cô rất nhiều.

Con không cần cha bởi vì mẹ bảo mới đến thăm con……

Nghe được con nói như vậy, lòng của cô thật sự đau quá, đau quá.

“Mẹ, con sắp không thở được.” Con ở trong lòng cô giãy dụa.

“Thực xin lỗi.” Cô nhanh chóng buông tay ra, đồng thời cố gắng chớp mắt, che dấu hốc mắt đã ươn ướt.

“Đúng rồi, hôm nay mẹ Hạ Tầm có gọi điện thoại đến, nói thứ bảy ở nhà họ có tiệc thịt nướng. Con muốn ăn cái gì? Ngô? Lạp xườn? Ngọt hay cay? Hay vẫn là chân gà? Mẹ ngày mai đi mua.” Cô nói sang chuyện khác hỏi.

“Con không muốn đi.”

Lê An Chân có chút kinh ngạc.“Vì sao?”

Cậu mím môi không trả lời.

“Tiểu Lệ?”

“Cha mọi người đều đi.” Cậu trầm mặc một chút mới thấp giọng mở miệng.

Nước mắt Lê An Chân trong nháy mắt liền từ trong hốc mắt rơi xuống, khiến chính mình hoảng sợ, cũng khiến con hoảng sợ, làm cho cậu bé lộ ra vẻ mặt gặp họa không biết phải làm sao.

“Mẹ không có việc gì, chỉ là có hạt cát bay vào trong mắt thôi.” Nhanh chóng lau đi nước mắt, Lê An Chân mất bò mới lo làm chuồng giải thích với con.

“Thực xin lỗi.” Đứa con mẫn cảm vẫn nói xin lỗi cô .

“Hạt cát bay vào mắt mẹ, cũng không phải lỗi của con. Con làm gì phải xin lỗi mẹ, đứa bé ngốc.” Cô cười nói, nhưng khuôn mặt nhỏ của con vẫn nghiêm túc trầm trọng, làm cho trên mặt cậu bé tươi cười không thể duy trì.

“Con muốn ăn cái gì?” Cô lại hỏi, bởi vì ngoài vấn đề đó, cô thật sự không biết nên như thế nào tiếp tục cuộc nói chuyện của hai mẹ con.

“Ngô nướng.” Không nghĩ lại làm cho mẹ đau lòng, Đường Minh Lệ trả lời.

“Được rồi, ngô nướng. Còn có gì nữa không?”

“Còn có thịt nướng.”

“Gì nữa?”

“Con muốn uống Côca.”

“Được rồi, mẹ sẽ mua toàn bộ cho con.”

Sau đó, chuyện về cha, hai mẹ con không hẹn mà cùng không nhắc lại nữa.