Chương 1.1

Đường Minh Lệ gần đây tâm tình rất kém, bởi vì trong cuộc sống của cậu và mẹ, cậu có vài người bạn học do đồng bệnh tương liên mà trở thành bạn thân, nhưng gần đây cha bọn họ đều đã cùng mẹ bọn họ hợp lại.

Đây kỳ thật là chuyện tốt, là bạn thân, cậu hẳn là nên chúc mừng Hạ Tầm cùng Khương Trọng Vũ mới đúng.

Nhưng cậu hy vọng bọn họ không cần đem hai chữ “cha tớ” này bắt tại bên miệng, và kẻ duy nhất vẫn đồng bệnh tương liên với cậu, lại thiếu bản lĩnh – Liên Hi, không cần ở một bên mà hâm mộ, còn không ngừng mà kêu to “Thật vậy chăng? Thật hay nha, tớ cũng muốn phải có cha!” linh tinh. Như vậy, có lẽ cậu đã nói chúc mừng.

Liên Hi thật là cái tên thiếu bản lĩnh đến đáng ghét.

Cậu ta rốt cuộc khi nào thì mới có thể hiểu cân nhắc nặng nhẹ, hiểu được cái gì gọi là sát ngôn quan sắc, cùng với cân nhắc rồi sau đó hẵng nói, đừng luôn nói những điều ngu ngốc, chọc cho người ta tức giận đây? Thật sự chịu không nổi.

Cậu vẫn rất bội phục Trọng Vũ chịu được cậu ta.

Nhưng trọng điểm là Hạ Tầm cùng Bá Vũ – là anh song sinh của Trọng Vũ, giống như cũng không có gì đặc biệt chán ghét hoặc chịu không nổi phản ứng của Liên Hi. Người chịu không nổi cuối cùng chỉ có cậu.

Chẳng lẽ người có vấn đề cũng không phải Liên Hi, mà là cậu sao?

Đường Minh Lệ đột nhiên có loại cảm giác chịu đả kích lớn.

“Hù!”

Đột nhiên trong lúc đó, lưng cậu đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh một chút, bên tai đồng thời truyền đến một tiếng kêu to, làm cậu sợ tới mức cả người chấn động, không nhịn được nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người.

“Ha ha…… Dọa đến cậu rồi? Ha ha……”

Trò đùa dai thực hiện được, Liên Hi chỉ tay vào cậu, cười đến ngã trước ngã sau, vô cùng vui vẻ.

Tâm tình kém, hơn nữa mạc danh kỳ diệu lại bị hoảng sợ, Đường Minh Lệ không thể nén giận, nặng nề mà đẩy Liên Hi đang cười không kìm được một cái.

“Cậu làm cái gì vậy?” Cậu tức giận hỏi.

Lực đẩy của cậu lớn suýt chút nữa thì đẩy ngã Liên Hi, cũng làm cho tiếng cười của Liên Hi nháy mắt ngừng lại, vẻ mặt kinh nghi bất định, ánh mắt mở lớn nhìn cậu. Chỉ đùa một chút mà thôi, Đường Minh Lệ có phải tức giận như vậy không?

“Liên Hi là đùa với cậu thôi, Đường Minh Lệ.” Khương Trọng Vũ nhanh chóng che ở giữa hai người trong lúc đó, tựa như sợ bọn họ sẽ một lời bất hòa liền dẫn đến đánh nhau.

Đường Minh Lệ nhìn cậu ta một cái, không buồn hé răng xoay người bước đi.

“Chờ một chút, cậu muốn đi đâu?” Khương Trọng Vũ sửng sốt, chạy nhanh đuổi theo cậu.

“Làm gì?” Đường Minh Lệ mặt không chút thay đổi hỏi.

“Cậu làm sao vậy, mấy ngày nay vì sao không chơi cùng bọn tớ?” Khương Trọng Vũ hỏi cậu.“Có phải Liên Hi lại làm chuyện gì khiến cậu không muốn ở cùng một chỗ với cậu ấy hay không?”

“Tớ nào có!” Liên Hi đi theo sau bọn họ, không nhịn được kêu lên kháng nghị.

“Cậu im lặng chút đi, không cần xen vào. Bằng không đi tìm anh tớ đi, không cần đi theo.” Khương Trọng Vũ quay đầu cảnh cáo cậu ta.

“Quên đi, tớ vốn muốn nói cho các cậu một bí mật, hiện tại không nói cho các cậu nữa. Gặp lại sau.” Liên Hi đột nhiên dừng lại, có chút bất mãn nói qua loa, xoay người chạy đi.

“Cậu không đuổi theo cậu ấy à?”

Khương Trọng Vũ lắc đầu, đem ánh mắt quay lại trên mặt cậu.“Cậu làm sao vậy, có phải có chuyện gì hay không?” Cậu quan tâm hỏi.

“Không có.” Đường Minh Lệ buồn bã nói.

“Thật vậy chăng? Ngày mai chúng ta đến tiệc thịt nướng mừng nhà mới của nhà Hạ Tầm được không? Hạ Tầm nói mẹ Hạ bảo mọi người cùng đi, tớ vừa gọi điện thoại hỏi qua, ba mẹ tớ cũng sẽ đi, cậu gọi mẹ cậu cũng cùng đến đi.”

“Mẹ tớ phải đi làm.”

“Bây giờ cậu gọi điện thoại cho cô, hỏi cô xem xin phép được không?” Nói xong, Khương Trọng Vũ đột nhiên nhìn phải nhìn trái xung quanh một chút, sau đó tới gần cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói:“Tớ nói với cậu nha, có một đại minh tinh rất rất nổi tiếng cũng sẽ đi nha.”