Nàng không còn cô đơn, không còn sợ hãi nữa rồi, hãy coi đó như một chuyến đi đặc biệt đi!
Nàng đi đến chỗ hoàng hậu, tiểu thái giám mang một chiếc ghế đến đặt dưới chân hoàng hậu. Nàng không quan tâm mà rất vui vẻ và ngồi xuống đó.
Sau đó Chúc Linh Yên nghiêng người sang một bên và dựa vững chắc vào bắp chân của người bạn thân, trên môi nở nụ cười.
"..." Tiệp dư.
"..." Mỹ nhân.
Thật mất mặt!
Không quyến rũ được hoàng đế thì lại bám lấy hoàng hậu?
Hừ, không biết xấu hổ!
Hoàng hậu mỉm cười trang nghiêm, hạ tay phải xuống chạm vào đầu Chúc Linh Yên.
Giống như đang vuốt ve một con vật cưng nhỏ.
“Gần đây có chuyện gì mới có thể kể cho ta nghe được không?”
Vấy người Tiệp dư và Mỹ Nhân đang ghen tị và nóng lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Cái gì mà đắc sủng chứ.
Nàng ta cũng chỉ là thứ gì đó dưới chân Hoàng hậu thôi. Loại nuông chiều không có chút tôn nghiêm nào giống như vậy, chỉ có người thấp hèn mới có!
"Nương nương muốn nghe tin mới gì vậy?"
"Những cây mộc lan trồng trong viện của nô tì đang nở hoa. Không biết đây có phải là thứ gì mới không?"
“Hoa nhài còn chưa nở mà hoa mộc lan đã nở rồi à?”
Mọi người bắt đầu nói chuyện.
Hoàng hậu vừa nghe vừa cười.
Xem ra trông nàng không khác gì so với trước đây.
Ngoại trừ việc có một "sủng vật" xinh đẹp bên cạnh.
"Mọi người đã gặp mặt chưa?" Chúc Linh Yên trầm giọng hỏi.
Đáp lại Chúc Linh Yên bằng một cái gõ nhẹ vào đầu nàng.
Nàng mím môi và mỉm cười.
Ôn Thải Doanh cũng vừa mới tới đây, không giống như Chúc Linh Yên, nàng chấp chưởng hậu cung cho nên phải nhớ phân vị của tất cả mọi người.
Buổi thỉnh an hôm nay vô cùng hài hòa.
Mọi người trò chuyện, bàn luận về thời tiết, quần áo và đồ ăn, đùa giỡn với nhau, cùng tâng bốc hoàng hậu, thời gian cũng nhanh chóng qua đi.
“Đã muộn rồi, ta sẽ không giữ các ngươi ở đây.” Hoàng hậu nói: “Ta rất vui khi các tỷ muội có thể ở lại đây nói chuyện với ta.”
Mọi người vội vàng đứng dậy: “Được trò truyện cùng người là vinh dự của chúng thần thϊếp.”
Sau đó không ai dám ở lại nữa, bọn họ quỳ lạy rồi lần lượt rút lui.
Chúc Linh Yên không rời đi.
Nàng ngồi dưới chân hoàng hậu và được hoàng hậu xoa đầu.
Mấy Mỹ nhân quay lại không khỏi "nhổ nước miếng", thầm chửi nàng thật mất mặt.
Chúc Linh Yên không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Ngay khi họ rời đi, nàng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thật tươi với người bạn thân nhất của mình.
“Thật ngu ngốc.” Ôn Thải Doanh cười lớn, đứng dậy, “Theo ta đi vào.”
Chúc Linh Yên lập tức đứng dậy đi theo phía sau.
Ôn Thải Doanh đuổi hết nha hoàn xung quanh đi, để lại nàng một mình trong phòng, hai người ngồi trên ghế mềm nói chuyện.
Tuy nhiên, mặt đối mặt, cả hai nhìn nhau, không nói được lời nào.
Có rất nhiều điều để nói.
“Mẹ kiếp, chúa ơi, nặng quá, cổ con sắp gãy rồi.” Ôn Thải Doanh cuối cùng lên tiếng trước, nhưng nàng lại xoa xoa cổ phàn nàn.
Chúc Linh Yên nhìn chiếc mũ miện phượng với một đống đồ trang sức trên đầu nàng: “Là vàng ròng đó!”
“Nếu không, ngươi cho rằng ta còn đang đeo làm gì?” Ôn Thải Doanh một tay cầm mũ phượng, miễn cưỡng chống đỡ cổ của mình.
Trước khi xuyên không, nàng cũng là một cô gái nghèo.
Nàng thà bị một chiếc mũ phượng đè chết còn hơn là đội nó.
"Như vậy, chúng ta đã cùng xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết." Chúc Linh Yên nói trước.
Ôn Thải Doanh gật đầu: “Đúng vậy, vẫn là tiểu thuyết cung đấu.”
"Chúng ta đều là đá lót đường mà thôi." Chúc Linh Yên bổ sung thêm.
Ôn Thải Doanh nhướng mày nói: "Đừng hoảng, mọi chuyện cũng chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa biết ai sẽ gϊếŧ ai!"
Trong mắt nàng hiện lên một tia tinh nghịch.
Chúc Linh Yên: "..."
Đây là lão đại của nàng, một người phụ nữ không ngừng gây rắc rối với phương châm là "Tranh đấu với người khác là niềm vui bất tận".
“Chờ một chút.” Chúc Linh Yên hạ giọng nói: “Chúng ta phải tính toán một chút đã.”
Nói xong, nàng hỏi đối phương: "Cuốn tiểu thuyết kia cậu đọc xong chưa? Đọc được bao nhiêu? Nhớ được bao nhiêu?"
“Tớ còn chưa đọc xong.” Ôn Thải Doanh vẫn giữ chiếc mũ phượng lộng lẫy và trang nghiêm của mình: “Cậu biết ai đã gϊếŧ chúng ta không.”
"..."
Tuyệt vời.
"Cậu nghe tớ nói nè."
Ôn Thải Doanh tùy ý tựa vào gối, cầm một miếng bánh đậu xanh ăn, nói: "Cậu nói xem."
Chúc Linh Yên mở miệng, đột nhiên lại không biết nên nói cái gì.
Nói gì cơ? Hoàng đế sẽ gϊếŧ họ như thế nào? Nhưng sau khi hai người xuyên không đến đây, giống như cánh bướm vỗ nhẹ, cốt truyện trong sách có thể sẽ không xảy ra nữa.
Như người bạn thân nhất của nàng đã nói, chỉ cần biết kẻ thù của bạn là ai.
"Nói đi." Ôn Thải Doanh thúc giục.
Chúc Linh Yên chỉ có thể nói: “Ta hiện tại không có đồ ăn, chăn bông đắp trên người chính cũng là do Hy Tần đưa cho.”
Ôn Thải Doanh lập tức nói: "Muốn ăn cái gì? Để chị đây phân phó trù phòng nấu cho ngươi!"
Buổi sáng sau khi ăn chút cháo trắng, loại chỉ có mấy hạt gạo, bụng Chúc Linh Yên trống rỗng, nàng đành nói: "Tớ ăn cái này là được."
Nàng lấy một miếng bánh ngọt từ đĩa và nhét nó vào miệng.
“Thật đáng thương.” Ôn Thải Doanh thương hại nhìn nàng: “Buổi trưa tớ sẽ sai người mang đồ ăn đến cho cậu.”
"Cảm ơn tỷ tỷ." Chúc Linh Yên mím môi, trong mắt rưng rưng nói.
“Còn thiếu cái gì nữa không?” Ôn Thải Doanh lại nói: “Tớ sẽ phái người đưa cho cậu.”
“Cái gì cũng thiếu.” Chúc Linh Yên bĩu môi.
"Được." Ôn Thải Doanh xua tay, dự định lát nữa sẽ phân phó người chăm sóc cho nàng.
Chúc Linh Yên ăn cơm, không quên bày tỏ tâm tình: "Cám ơn, anh yêu của em."
Nàng ăn ba chiếc bánh ngọt cùng một lúc và uống hai tách trà.
"Cậu không muốn nghe sao?" Ôn Thải Doanh thúc giục nàng.
Chúc Linh Yên lau khóe môi, nói: "Ừm, ừm. Có chứ."
Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn xung quanh xem có ai không, dù sao đây cũng là tin tình báo vô cùng quan trọng.
"Tất cả chúng ta đều sẽ chết."