Chương 5

Hai ngọn đèn biến mất, căn phòng lại trở nên tối tăm.

Chúc Linh Yên cảm thấy hơi lạnh cho nên muốn ra ngoài ngắm cảnh, nhưng lại cảm thấy có chút lười biếng, cuối cùng nàng đành chậm rãi đứng dậy leo lên giường.

Ước chừng hai mươi lăm phút sau, có hai tiểu cung nữ ôm hai chiếc chăn bông tiến vào phòng: “Nguyên Tiêu tỷ bảo chúng nô tỳ đưa tới.”

Hai người đặt chăn lên giường rồi rời đi.

Nói thế nào nhỉ? Nguyên Tiêu thậm chí không muốn mượn danh của nương nương để khiến nàng nhớ ơn, kẻo thứ tồi tàn này sẽ hủy hoại thanh danh của nương nương nhà nàng ta.

Vì vậy, khi tiểu cung nữ đưa chăn bông, cô ta đã mượn danh Nguyên Tiêu.

Chúc Linh Yên cũng không có để ý chút nào, cảm ơn xong liền lấy ra một cái chăn bông, trải lên trên giường.

Chiếc giường còn lại được dành cho đứa trẻ tội nghiệp Tiểu Đậu Tử.

Có chăn, tối nay nàng đã thấy ấm hơn. Chúc Linh Yên không có việc gì làm, đang nằm trên giường đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...

Một số phòng đèn vẫn sáng.

"Xem cái bộ dáng chẳng có chút tiền đồ nào của cô ta kìa." Tôn Mỹ Nhân ngồi ở bên cửa sổ, vỗ bàn tay trắng nõn tức giận nói.

“Hai cái chăn, vậy mà nàng ta cũng dám nói ra?” Vu Mỹ Nhân ngồi trên cạnh, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ khó tin.

"Thật là lãng phí, thật là lãng phí mà!" Hồ Mỹ Nhân tức giận mức dậm chân.

"Đến cả lỗ tai ta cũng xấu hổ." Trần Mỹ Nhân và Hồ Mỹ Nhân cùng nhau nói, xoa xoa lỗ tai phàn nàn.

Các Mỹ nhân đều có chung suy nghĩ, đó là Chúc Linh Yên đã phí phạm khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

Hoàng đế là một kẻ háo sắc, mỗi tháng chỉ vào hậu cung một vài lần, những người như bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng dáng hắn chứ đừng nói đến việc lo cho tương lai.

Nhưng còn Chúc Linh Yên thì sao? Hoàng đế đã gặp nàng ba lần!

Đây là vinh dự to lớn đến mức khiến người ta phải ghen tỵ? Chỉ cần có chút đầu óc, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở!

Nhưng còn nàng ấy thì sao? Thứ không thể lợi dung ưu thế này xứng đáng có kết cục như ngày nay!

Nếu nàng thuận lợi thăng cấp thì mọi người sẽ ngưỡng mộ, sẽ đố kị. Nhưng nàng lại biến mình thành bộ dạng như vậy càng khiến cho người ta tức giận.

Chúc Linh Yên không biết rằng những người khác nghĩ về mình như vậy.

Có chiếc chăn bông do Nguyên Tiêu đem đến, nàng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều và dần dần cảm thấy buồn ngủ.