Chúc Linh Yên gần như đứng bật dậy, bịt miệng nàng ta lại rồi đẩy ra ngoài.
Nàng biết cô nương này không phải là con thỏ trắng nhỏ, mà là con thỏ trắng có tâm hồn đen tối: “Ta sẽ vờ như không nghe thấy những gì ngươi vừa nói.”
Thường Tiệp dư mỉm cười, quay đầu nhìn sang, đôi mắt sáng ngời lấp lánh: “Tỷ, tỷ nhất định sẽ không nói cho người khác biết có phải không?”
Đây là đang lo lắng về việc nàng sẽ nói với ai đó sao?
Chúc Linh Yên ủ rũ nói: "Nếu không muốn người khác biết thì cũng không nên nói ra. Bí mật mà ngươi nói ra đã không còn là bí mật nữa."
Nàng sẽ không cần phải nói với ai khác, kể cả Doanh Doanh. Nhưng, ai biết Thường Tiệp dư còn nói với ai nữa? Nếu nó bị lộ ra ngoài, làm thế nào nàng ta có thể sống xót được đây?
Dường như đoán được nàng muốn nói gì, Thường Tiệp dư nhướng mày: “Muội chỉ nói với tỷ thôi. Thật đấy.”
Chúc Linh Yên cố gắng bình tĩnh: "Ngươi tự chịu trách nhiệm, ta không phải người tốt, ngươi đã đánh giá sai ta rồi.”
Thường Tiệp dư kiên định nhìn nàng, trên mặt dần dần lộ ra vẻ thất vọng.
Chúc Linh Yên tưởng rằng nàng đã từ bỏ việc nói chuyện với mình, nhưng ai ngờ nàng lại nói: "Tỷ, tỷ quả thực là người tốt
Sau đó, nàng ta đứng dậy và rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất khỏi Hàn Thúy cung, Chúc Linh Yên mới bối rối và không hiểu Thương Tiệp dư đang nghĩ gì.
Nhưng nghĩ tới vết sẹo trên cánh tay Thường Tiệp dư, nàng không khỏi cau mày.
“Có vẻ như nó đã được ít nhất hai tháng rồi.” Trong khi trò chuyện với Ôn Thải Doanh, nàng tiết lộ vết thương trên cánh tay của Thường Tiệp dư.
Việc Thường Tiệp dư có tình lang có thể đúng hoặc sai, nhưng vì đây là bí mật nên nàng sẽ không nói cho ai biết. Trừ khi vấn đề này ảnh hưởng đến nàng và Doanh Doanh.
"Tự hại mình?" Ôn Thải Doanh nghe xong cau mày.
Trong cung không có tin tức gì, khó có khả năng có người bắt nạt nàng ta. Nghĩ đến câu nói “hoàng cung có quái vật”, hai người càng có cho rằng vết thương của nàng là do vết thương tự mình gây ra.
"Nơi đây không có bác sĩ tâm thần." Chúc Linh Yên thở dài.
Tuổi của Thường Tiệp dư nếu tính như ở thời hiện đại thì mới đang ở giai đoạn đẹp nhất.
Trong cung không có ai bắt nạt nàng, hơn nữa với tính cách cáo già đội lốt thỏ non của mình liệu nàng ta sẽ bị bắt nạt. Vậy vấn đề là gì?
"Tớ cho cậu một ít tiền, nếu như nàng ta lại tới gặp cậu, cậu có thể cùng nàng nói chuyện một chút, xem nàng thích cái gì, muốn quần áo như thế nào, hay trang sức ra sao, như vậy cũng có thể khiến nàng ta hài lòng.” Ôn Thải Doanh nói.
Chúc Linh Yên gật đầu: “Được.”
Sau đó, nàng lại nói một chuyện khác: “Nếu ai đó tặng cậu son môi thì đừng dùng nó”.
"Có chuyện gì thế?"
Chúc Linh Yên nói: “Đây là thứ cho vào miệng, nếu để thứ gì vào sẽ rất nguy hiểm.”
Ôn Thải Doanh cười ha ha nói: "Yên tâm, tớ không ngốc như vậy, ngoại trừ đồ của Nội vụ phủ và cậu đưa tới, tớ sẽ không dùng bất cứ thứ gì cả."
"Vậy thì tốt." Chúc Linh Yên nói.
Chớp mắt đã là cuối tháng.
“Hoàng thượng triệu Tĩnh Tần.” Tiểu Đậu Tử trở về, đặt bữa ăn lên bàn rồi báo cáo tin tức mới nhất.
Nghe được tin này, Chúc Linh Yên cũng không có quá để ý mà chỉ nói: “Ừ.” sau đó bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Vân Lạc Triều luôn gây rắc rối như vậy, đương nhiên nàng không thể mong hắn ta cứ mãi yên lặng được, chắc chắn hắn ta triệu Tĩnh Tần là do có ý đồ nào đó.
Tiểu Đậu Tử lặng lẽ nhìn nàng, thấy nàng không có biểu cảm gì, cũng không có chút lạc lõng hay buồn bã mà lại cảm thấy nhẹ nhõm. Hoàng thượng tàn nhẫn, tốt nhất chủ nhân có thể giữ được sơ tâm của mình, không bị quyền lực làm mờ mắt.
Sau bữa tối, trời vẫn còn sớm, Chúc Linh Yên đành cùng Nguyệt Viên đi dạo trong sân.
Những chiếc đèn l*иg treo dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, mơ hồ phác họa những đường nét của bức tường cung.
Xa xa những lầu các chìm trong màn đêm, Chúc Linh Yên nghĩ đến lời của Thường Tiệp dư, cảm thấy nơi đây giống như con hung thú đứng thẳng.
“Ngươi có sợ ma không?” Nàng hỏi Nguyệt Viên.
Nguyệt Viên bình tĩnh nói: "Chủ tử sợ sao?"
"Một chút." Chúc Linh Yên gật đầu, "Ngươi không sợ sao?"
Câu trả lời của Nguyệt Viên rất thú vị: “Ma không đáng sợ, bởi vì con người sau khi chết sẽ trở thành ma”.
Đây là một ý tưởng hay, Chúc Linh Yên nghĩ.
Chỉ là nghe Nguyệt Viên nói lại: “Nghe nói quỷ có thể ăn thịt người, có thể gϊếŧ người, nhưng nếu quỷ gϊếŧ nô tì, nô tì sẽ thành quỷ, rồi tìm nó báo thù.”
Nàng đổi chủ đề: “Nếu có người hại ta, chưa chắc ta có thể báo thù được.”
Nàng kết luận: “Con người còn đáng sợ hơn ma quỷ. Chủ tử không cần phải sợ”.
Có lí?
Chúc Linh Yên không còn sợ hãi nữa, nàng không nhìn bóng dáng mờ mịt của cung điện nữa, rồi quay mặt đi nói: “Chúng ta vào đi.”
Sau này còn lâu nàng mới đi tản bộ nữa. Rõ ràng là tự làm khổ mình mà.
Vẫn còn sớm nên Chúc Linh Yên gọi Tiểu Đậu Tử bảo hắn kể chuyện cho mình.
Thường hắn rất trầm tính, nhưng hắn cũng rất dễ dãi, chỉ cần là nàng yêu cầu hắn sẽ đồng ý.
"Chủ tử, hôm nay ngài muốn nghe chuyện gì?" Hắn ta chạy tới, mỉm cười hỏi.
Chúc Linh Yên nói: "Muốn nói kể gì thì kể đi, đừng sợ."
Tiểu Đậu Tử đáp: “Nô tài tuân mệnh.”
Sau khi bình tĩnh lại, hắn mở miệng nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình…”
Không biết bộ não của hắn lớn đến mức độ nào nhưng hắn luôn có thể bịa ra đủ loại câu chuyện.
Nàng thường không thể nghe được hết câu chuyện của hắn, cho nên mới bảo hắn ngày hôm sau tiếp tục kể. Hắn ấy luôn đồng ý.
"Nguyệt Viên, thưởng cho hắn."
Nguyệt Viên biết quy tắc thưởng phạt của nàng, nên bèn lấy hai trăm văn tiền đưa cho Tiểu Đậu Tử.
Tiểu Đậu Tử xấu hổ nhận lấy, hắn cũng không thể đẩy ra. Chủ tử đã thay đổi một chút kể từ khi khỏi bệnh. Tuy vẫn không thích nói nhiều nhưng tính tình đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
“Đa tạ chủ nhân đã ban thưởng.” hắn vui vẻ nhận lấy.
Bây giờ hắn ấy đã khác, chủ nhân của hắn là Chúc Tiệp dư, khi người khác nhìn thấy hắn ấy sẽ gọi một tiếng “Đậu công công.” Hắn cũng không bị cướp tiền mỗi khi được thưởng nữa.