Chương 37

“Các ngươi cũng có thể lui xuống rồi đó.” Sau khi Tiểu Đậu Tử lui Chúc Linh Yên cũng cho Nguyệt Viên và Nguyệt Khuyết lui xuống.

Hai người nói “vâng” rồi đặt đồ vật trên tay xuống.

“Chúc Tiệp dư đâu?” Lúc này, một thanh âm lạnh lùng ngạo mạn truyền đến.

Nguyệt Viên đang định rời đi thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Chúc Linh Yên cũng nhìn sang, nhìn thấy một cung nữ cầm đèn l*иg đi vào, nói: "Tĩnh Tần của chúng ta muốn gặp ngươi, đi thôi."

“Tĩnh Tần?" Nguyệt Viên cau mày, nàng nhận ra cung nữ này, nàng đang hầu hạ Tĩnh Tần bên cạnh, "Chẳng phải người đang ở Triều Dương cung sao?"

Nói xong, sắc mặt cung nữ đột nhiên tối sầm, hét lớn: “Ta hỏi Chúc Tiệp dư chứ không hỏi ngươi, nói nhanh, chủ tử ngươi có đi không?”

Thái độ này là gì? Nguyệt Viên không vui, đang định nói gì đó thì Chúc Linh Yên đã nói trước: “Ta không đi.”

Cung nữ ngoài phòng vẻ mặt sửng sốt.

Nguyệt Viên cũng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau.

"Tiễn khách." Chúc Linh Yên trực tiếp nói, xoay người đi vào trong.

Nguyệt Viên sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng nhận lệnh: "Đã muộn rồi, chủ nhân của chúng ta sắp nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì, mời Tĩnh Tần nương nương ngày mai hẵng đến.”

Cung nữ bị Chúc Linh Yên thẳng thắn từ chối có chút nghẹn lại, không ngờ Chúc Tiệp dư lại dám từ chối chủ nhân của mình, nàng cũng không biết rằng phải làm thế nào.

“Chúc Tiệp dư, xin ngươi suy nghĩ kỹ!” Nàng ta cau mày kêu lớn.

Chúc Linh Yên không có chút phản ứng nào với nàng.

Nhưng nàng đã cởi giày và ngồi lên giường.

Nguyệt Khuyết dùng một tay đẩy Nguyệt Viên và cung nữ ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại.

Nguyệt Viên khéo léo nói với cung nữ: “Cô nương đi thong thả.”

Theo quy củ, nàng nên gọi cung nữ này là "tỷ tỷ". Suy cho cùng, nàng ấy là cũng là người ở bên cạnh Tĩnh Tần còn mình chỉ là cung nữ của Tiệp dư mà thôi.

Nhưng dù sao thì Nguyệt Viên cũng đã từng hậu hạ hoàng hậu cho nên đương nhiên cũng có phần kiêu ngạo.

Cung nữ tức giận trừng mắt nhìn nàng, rốt cục đành phải dậm chân: "Ngươi cứ chờ đấy cho ta.”

Sắc mặt Nguyệt Viên thay đổi, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn nàng rời đi.

Chúc Linh Yên hoàn toàn không quan tâm tại sao Tĩnh Tần lại triệu kiến mình.

Muộn thế này rồi, có gọi ta cũng không đi.

Nàng chỉ muốn ngủ mà thôi.

Sáng hôm sau, nàng mới nghe Nguyệt Viên nói lại: “Chủ tử tối qua Tĩnh Tần bị đuổi ra khỏi Triều Dương cung.”

Trong cung này làm gì có bí mật nào. Chúc Linh Yên bị đuổi ra ngoài vào giữa đêm sau đó tin tức lan truyền khắp hậu cung chỉ sau một đêm. Bây giờ Tĩnh Tần cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.

“Ồ?” Chúc Linh Yên nhíu mày, sau đó khôi phục bình thường, tiếp tục ăn.

Nguyệt Viên vừa múc đồ ăn cho nàng vừa kể chi tiết: “Nghe nói Tĩnh Tần vừa mới vào Triều Dương cung nửa giờ đã bị đuổi ra ngoài.”

Bị đuổi ra ngoài có nghĩa là gì? Chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Tĩnh Tần đúng là một người ruột để ngoài da, thậm chí lúc ra khỏi Triều Dương cung nàng ta còn nổi giận với vị thái giám bên cạnh.

“Không biết làm sao Tĩnh tần lại đắc tội hoàng thượng.” Nguyệt Viên trầm giọng nói: “Hoàng thượng đối xử với các phi tần trong cung có hơi…”

Đây không phải là điều mà một cung nữ nên nói. Sở dĩ nàng nói như vậy là vì trước đó Chúc Linh Yên cũng đã bị đuổi ra ngoài, và cũng bị người ta cười nhạo. Nếu không có sự sủng ái của Hoàng hậu có lẽ nàng cũng chẳng thể được như bây giờ.

Tĩnh Tần dù sao cũng là Tần vị, cho nên dù có bị người ta chê cười chê cười, nhưng nàng ta vẫn là Tần vị. Nếu như Hoàng hậu hết sủng rồi thì chủ tử bây giờ của nàng sẽ sống thế nào. Nhưng bây giờ Hoàng thượng như vậy lại càng khiến cho hậu cung càng trở nên bất an.

Trước nay chỉ nghe thấy Hoàng thượng mê luyến sắc đẹp và lưu luyến hậu cung chứ nàng chưa từng thấy một vị hoàng đế nào nhẫn tâm như Vân Lạc Triều.

“Ăn xong rồi.” Chúc Linh Yên lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyệt Viên tiễn nàng đi.

Trong sân, hai Tiệp dư còn lại đã chuẩn bị sẵn sàng, đang tụ tập lại thì thầm.

Chúc Linh Yên đã quen với cảnh này, khi nàng bị đuổi khỏi Cung điện Triều Dương, đây là cách các Mỹ nhân nói chuyện với nhau.

"Ồ, Chúc Tiệp dư, ngươi có nghe nói chuyện này chưa? Tối qua Tĩnh Tần..." một vị tiệp dư vừa đi vừa nói chuyện với nàng.

Nhìn vẻ mặt của nàng ta có vẻ khá vui vẻ. Hậu cung chỉ có bấy nhiêu người, Hoàng thượng càng ghét ai thì bọn họ càng có cơ hội.

“Họa từ miệng mà ra.” Chúc Linh Yên liếc mắt nhìn hai người, khuyên nhủ.

Tĩnh Tần là người như thế nào chứ? Đó là một bậc thầy hẹp hòi, nàng ta sẽ dùng mọi cách ác độc nhất để trả thù ngươi.

Một người nào đó mà nàng biết đã cười nhạo nàng ta, đợi đến khi Tĩnh Tần bình tĩnh lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi được nàng cảnh cáo, hai Tiệp dư lập tức im lặng. Dù vẫn có chút không hài lòng nhưng họ đã ngừng nói về chuyện đó.

Trên đường đi, ba người lại gặp được ba Tiệp dư còn lại, sau đó lại gặp những Mỹ nhân.

Đến Phụng Nghi không lâu, phi tần cùng những người khác cũng tới.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Ôn Thải Doanh ngồi ở phía trên, nhẹ nhàng giơ tay lên: "Bình thân."

Chúc Linh Yên ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn quanh đại điện, phát hiện ra Tĩnh Tần vẫn còn chưa đến.

Không chỉ có nàng, những người khác cũng nhìn về phía Tĩnh Tần từng ngồi, chỉ thấy ghế trống.

Ôn Thải Doanh chú ý tới sự chú ý của mọi người, giải thích: “Tĩnh Tần không khỏe, có lẽ đang dưỡng thương.”

Mọi người đều hiểu.

Bệnh cái gì mà bệnh cơ chứ. Chỉ là tối qua nàng xấu hổ, muốn giữ thể diện nên không đến.

"Lát nữa chúng ta đi thắm muội muội vậy.” Hy Tần lên tiếng.

Tính tình nàng vốn dĩ ôn hòa cho nên không ai ngờ Tĩnh Tần lại nói ra điều này.

Đoan Tần cười khẩy, cầm tách trà lên, không nói gì.

Quý phi vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng có vẻ có chút bối rối.

Ngọc Tần cúi đầu vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay nàng, lại nhẹ nhàng đáp: “Được.”

“Vậy chúng ta cùng đi thôi.” Hy Tần lập tức nhìn qua nói.

Chủ đề hôm nay không có gì mới. Vẫn là nói chuyện về chuyện ăn uống, làm đẹp linh tinh.

Thỉnh an xong, Chúc Linh Yên theo Ôn Thải Doanh tiến vào nội điện.

“Tối qua Tĩnh Tần phái người bảo cậu đến cung của nàng ta.” Nàng ngồi trên chiếc ghế mềm mại nói: “Tớ không đi.”