Chương 34

Vô Thương không thèm nhận ngân phiếu, vì vậy có lẽ sẽ không trả lời nàng ấy một cách nghiêm túc. Chỉ có điều Vu Mỹ nhân vẫn có chút không cam lòng: “Nương nương quản lý hậu cung rất vất vả, ta không thể giúp người chia sẻ gánh nặng, nhưng ta cũng muốn ngươi an tâm một chút…”

Vô Thương đã hiểu.

Đây là một người phi tần có lòng tham vô độ, cho nên Vô Thương chỉ bình tĩnh và nói: "Nương nương vẫn rất tốt, phiền Mỹ nhân lo lắng rồi."

Nói xong, nàng cúi chào rồi bước đi.

Nhìn bóng lưng của Vô Thương, Vu Mỹ nhân dậm chân, tỏ ra không cam lòng.

Có những người hỏi thăm một cách vòng vo như Vu Mỹ nhan. Nhưng cũng có nhũng người không đầu óc mà đến tận nơi để hỏi.

“Chúc tỷ tỷ đang làm gì vậy?” một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Một thiếu nữ mặc áo vàng xuất hiện ở cửa, nàng ta có khuôn mặt tròn trịa xuất hiện ngoài cửa với nụ cười trẻ con: "Muội làm phiền tỷ ư?"

Ừ, đúng rồi đó.

Chúc Linh Yên muốn trả lời thật lòng, nhưng cũng biết trả lời như vậy sẽ không có ý nghĩa gì.

“Thường Tiệp dư có chuyện gì sao?” Nàng nhìn sang hỏi.

Thường Tiệp dư và nàng không ở cùng một cung, nhưng hàng ngày họ hay đυ.ng mặt nhau cho nên Chúc Linh Yên vẫn biết nàng.

Nàng thấy một cô nương một tay giữ khung cửa, một tay giữ vạt váy, nhảy vào như một con mèo con, mỉm cười ngượng ngùng: “Muội không có việc gì làm nên đến thôi, không biết tỷ đang làm gì vậy."

Chán thì đến thăm ta ư?

"Tỷ tỷ, đây là cái gì?" Chúc Linh Yên chưa kịp mở miệng, Thường Tiệp Ngọc tự nhiên đi tới gần, nhìn về phía bàn, tò mò hỏi.

Chúc Linh Yên cúi đầu nhìn chai, lọ, cối, chày và màu sơn đỏ sậm và đỏ nhạt trên tay mình.

"Ta đang làm son dưỡng môi."

Doanh Doanh cảm thấy màu son hiện tại không hợp với chiếc mũ miện bằng vàng trên đầu, cũng không thể thể hiện được khí chất của Hoàng hậu một nước. Vì vậy đã nhờ nàng chế ra một màu xon mới.

"Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy là vì Hoàng hậu sao?" Thường Tiệp dư đã đoán được.

“…Ừm.”Đoán đúng rồi, Chúc Linh Yên cũng không có giấu giếm.

"Ồ." Thường Tiệp dư ngồi ở bên cạnh nàng, chống cằm, vẻ mặt phức tạp thở dài: "Tỷ tỷ thật là có tâm, khó trách Hoàng hậu lại đối xử với người như vậy."

Chúc Linh Yên không nói gì.

Nàng nhấc chày gỗ lên và tiếp tục giã cánh hoa.

Thường Tiệp dư cũng không có xấu hổ, tùy ý nhìn hành động của nàng, vô tội nói: "Tỷ tỷ, hôm nay muội tới vì có chuyện muốn hỏi."

"Nói đi."

Thường Tiệp dư ngược lại ôm mặt nhìn về phía Phụng Nghi Cung, nàng nói với giọng điệu vừa ghen tị vừa đau khổ: "Tỷ tỷ, tỷ có biết Hoàng hậu thích nhất điều gì không? Muội luôn muốn thể hiện tấm lòng của mình với Hoàng hậu nhưng lại không biết làm thế nào.”

Chúc Linh Yên cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Thường Tiệp dư nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt trẻ con duyên dáng cùng làn da không tì vết của nàng ta.

Một lolita siêu dễ thương.

Chắc chắn rồi, sắc đẹp là một vũ khí lợi hại. Chúc Linh Yên cúi đầu, thấp giọng nói: “Hôm qua không phải Hoàng hậu ban thưởng cho ngươi hai vật cống phẩm sao?”

Nghe vậy, Thường Tiệp dư ngượng ngùng cười, quay đầu nói với Chúc Linh Yên: "Nhưng so với tỷ tỷ, ta còn kém xa."

Nàng chỉ muốn biết làm sao để hoàng hậu thích nàng, thích nàng thật nhiều, thích nàng nhất, thậm chí còn hơn cả Chúc Linh Yên.

"..." Ngươi đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.

Nếu Doanh Doanh thích ai đó mình, có lẽ Chúc Linh Yên này sẽ xù lông nhím lên đấy có biết không mà còn hỏi.

"Tỷ tỷ, người cứ nói cho ta biết đi?" Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Thường Tiệp dư nắm lấy cổ tay Chúc Linh Yên lắc lắc: "Thấy tỷ tỷ thành tâm với hoàng hậu như vậy, chúng ta cùng tôn trọng nàng, làm cho người vui vẻ hơn, không được sao?”

Người ta nói rằng nếu Chúc Linh Yên không đồng ý, vậy chứng tỏ nàng thực sự không muốn Hoàng hậu được vui vẻ rồi.

Do bị Thường Tiệp dư nắm tay cho nên động tác dã chày của Chúc Linh Yên cũng dừng lại.

Chúc Linh Yên cảm thấy hụt hẫng.

Kế sách này của Thường Tiệp dư lại không khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét.

“Hoàng hậu thích…” nàng nói nhẹ nhàng.

Ôn Thải Doanh thích cái gì? Là bạn bè nhiều năm, Chúc Linh Yên biết hầu hết sở thích của nàng.

Doanh Doanh thích sự sôi động, nơi đông người và nhiều hoạt động ngoại khóa, cậu ấy từng tham gia ba câu lạc bộ cùng một lúc.

Cậu ấy có khuôn mặt ưa nhìn, tính tình thẳng thắn nhưng lại khéo léo và thích ứng với thế giới bên ngoài.

Cậu ấy thích mua sắm, đi leo núi và ăn uống.

Nhưng bây giờ, nơi này có thể cung cấp cho cậu ấy được những thứ đó không?

“Hoàng hậu nương nương thích nghe những lời hay.” Chúc Linh Yên nhìn Thường Tiệp dư trước mặt, “Nếu muội nói ngọt ngào hơn, nương nương sẽ thích.”

"Ừm, còn có chuyện gì?" Thường Tiệp dư gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng hỏi.

Mọi người đều biết rằng Hoàng hậu thích lắng nghe lời hay ý đẹp. Trên thế giới này có người không thích nghe những điều đó sao?

Điều nàng muốn biết là Chúc Linh Yên làm sao khiến hoàng hậu vui vẻ cơ mà.

Chúc Linh Yên làm sao có thể nói cho nàng biết. Nàng muốn trở thành bạn thân nhất của Doanh Doanh: "Đủ rồi. Nếu muội càng làm nhiều hơn thì càng sai thôi."

Thường Tiệp dư bĩu môi.

Nhưng Chúc Linh Yên lại không để ý tới nàng ta, cầm chày gỗ lên, tiếp tục làm son.

Thường Tiệp dư bĩu môi, điều chỉnh lại tư thế, ngồi sang một bên và tập trung nhìn nàng làm son.

“Tỷ tỷ tự nghĩ ra à?” Nàng nói với vẻ ngưỡng mộ, “Tỷ tỷ thật giỏi.”

Có vẻ Thường Tiệp dư rất hoạt bát, cởi mở, không chịu ngồi yên, Chúc Linh Yên đành phải nói: “Cảm ơn.”

“Tỷ học cái này được bao lâu rồi?” Nàng lại hỏi, “Trước đây tỷ vẫn tự làm để sử dụng có đúng không?”

Chúc Linh Yên lại đáp: "Đúng vậy."

Thường Tiệp dư một tay ôm cằm, chớp chớp đôi mắt trong veo, hàng mi xinh đẹp xòe ra như một chiếc quạt nhỏ.

Trong mắt lóe lên một tia ánh sáng, có thể nhìn thấy những sợi tóc mịn trên khuôn mặt trẻ con, dễ thương và tràn đầy sức sống của Chúc Tiệp dư.