Chương 3

"Ngươi đã ăn chưa?"

Tiểu Đậu Tử cười nói: "Chủ nhân, người không cần lo lắng cho nô tài lắng, lát nữa nô tài sẽ đi tìm đồ ăn."

Tức là chưa ăn.

Chúc Linh Yên nhìn về phía bàn nói: "Ngồi đi."

Nàng ăn uống sạch sẽ, không gẩy lung tung, đồ ăn để trên bàn vẫn còn nguyên.

Hắn ta chỉ là một thái giám nhỏ thì lấy đâu ra thức ăn.

Tất nhiên, không ăn cũng không sao cả.

Để dành cho bữa ăn tiếp theo, Chúc Linh Yên không ngại ăn đồ thừa của chính mình.

Tiểu Đậu Tử sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Đa tạ Chủ tử."

Hắn ta không từ chối.

Hắn ta đỡ Chúc Linh Yên đứng dậy, quay lại giường ngồi xuống, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Hắn chỉ ăn có hai đĩa. Ngoài ra còn có một đĩa điểm tâm mà hắn không hề đυ.ng tới.

Chúc Linh Yên bất lực nhìn hắn gắp đừng gắp lên, sau đó dùng khăn tay sạch che lại rồi giấu vào tủ.

Nàng hơi ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy và hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Đậu Tử giấu đồ ăn nhẹ, xoay người, cười nói: “Thời tiết không nóng lắm, đồ này có thể để lại, ngày mai cho Chủ tử ăn.”

Chúc Linh Yên mặc dù cũng nghĩ tới, nhưng ăn xong sẽ cất đi.

Nhưng đối với một thanh niên như hắn ăn ít như vậy liệu có no không?

Cuối cùng Chúc Linh Yên đã có một chút cảm giác quen thuộc khi xuyên đến đây.

Chàng thiếu niên thấp và gầy trước mặt nàng không phải là người giấy.

“Ngươi ăn đi.” Nàng hắng giọng, “Ta không muốn ăn.”

Nụ cười trên mặt Tiểu Đậu Tử hơi nhạt đi, đôi mắt long lanh sạch sẽ nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hắn không giống một tiểu thái giám luôn bị bắt nạt nữa.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại lộ ra thần thái cung kính: "Vâng, nô tài xin đa tạ chủ tử.”

Hắn lấy bánh ngọt ra, ngồi vào bàn và ăn chậm rãi.

Hắn ăn rất lặng lẽ mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi ăn xong điểm tâm hắn rót một cốc nước lạnh.

Bị giáng chức nghĩa là gì? Chính là thậm chí nước nóng cũng không được uống.

Chúc Linh Yên thở dài và nhìn căn phòng trống rỗng, không có thứ gì có giá trị.

Nàng sờ đầu và tìm thấy một chiếc kẹp tóc. Chúc Linh Yên bèn kéo chiếc kẹp tóc màu bạc được chạm khắc hình hoa mộc lan trắng ra.

“Cầm đi.” Nàng đưa nó ra, “Đổi lấy một ít tiền.”

Tiểu Đậu Tử nhìn chiếc kẹp tóc, lại nhìn bộ dáng trẻ con của chủ nhân, không khác gì lúc trước, nhưng lại có vẻ khác.

Hắn ta cụp mắt xuống, cung kính nói: "Chủ tử, không. Đây là món trang sức duy nhất mà ngài có. Chủ nhân muốn gì, ta sẽ tìm cách lấy cho ngài."

Đừng đổi cây trâm đó.

Hắn ta thật sự muốn giữ thể diện cho nàng.

Chúc Linh Yên nắm chặt chiếc trâm lạnh lẽo, có chút hụt hẫng.

Nàng xuyên không. Không phải là chơi game. Nàng còn sống. Nàng ngày càng nhận thức được kiến thức xã hội của mình kém đến mức nào.

"Cầm đi." Nàng cúi đầu, buộc mình phải bình tĩnh lại, "Dùng nó để đổi lấy chút đồ ăn và chút nước nóng."

Tiểu Đậu Tử ngẩng đầu lên, nhìn chiếc trâm cài tóc, rồi lại nhìn sắc mặt u ám của chủ nhân.

Một biểu hiện kỳ

lạ xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Không ngạc nhiên, không biết ơn.

Vẻ mặt đó chỉ xuất hiện trong giây lát sau đó hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Vâng, thưa chủ nhân."

Hắn cúi đầu bước về phía trước, cầm lấy chiếc châm bằng cả hai tay.

"Đi." Chu Linh Nhan thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với hắn.

"Vâng."

Tiểu Đậu Tử nhét chiếc kẹp tóc vào trong ngực rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Chúc Linh Yên, nàng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán.

Giao lưu với mấy người đó thật mệt mỏi.

Nàng là người duy nhất còn lại trong phòng, bỗng nhiên lại nổi tính tò mò vậy là Chúc Linh Yên nhấc chăn lên và ra khỏi giường.

Căn phòng chỉ rộng bằng lòng bàn tay, không có gì nhiều để khám phá, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Trời đã tối.

Phòng của các mỹ nhân khác đều bật đèn, đèn treo dưới mái hiên, trong sân không tối, đủ để nàng có thể nhìn thấy hoa cỏ đang nở rộ.

Nàng đứng ở cửa một lúc, không phát ra tiếng động, không đi lung tung cũng không để cho người khác chú ý đến mình.

"Nguyên Tiêu tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Tại phía đông nam, một bóng người cầm đèn l*иg xuất hiện ở cửa, dáng người nàng ta mảnh khảnh, cung trang phiêu dật.

Nguyên Tiêu? Chẳng lẽ là cung nữ đưa đồ ăn cho nàng? Nghĩ đến lời Tiểu Đậu Tử, Chúc Linh Yên càng tò mò.

“Ta tới đây để gặp Chúc Mỹ nhân.” Nàng cầm đèn cười cười nói.

“A?” Giọng nói ngọt ngào vừa rồi chuyển sang ngạc nhiên.

"Tỷ tỷ tìm nàng ta làm gì?"

“Có phải là Hy tần nương nương sai tỷ đến không?"

Trong viện có rất nhiều Mỹ nhân, cũng có rất nhiều nha hoàn đang hầu hạ nàng, rất nhanh liền có mấy người đi ra, vây quanh Nguyên Tiêu.

"Không biết Chu Mỹ Nhân sống ở đâu?" Nguyên Tiêu không có trả lời mà chỉ cười hỏi.

Nàng là cung nữ hầu cận của Hy tần nương nương, cho nên có thể thoải mái đi lại một cách bình thường.

Một cung nữ nhỏ đưa tay ra chỉ.

Ánh mắt Nguyên Tiêu nhìn tháo tay cung nữ đó chỉ, tức thời giật mình!

Nàng nhìn thấy một bóng đen đứng ở cửa căn phòng tối ôm đó, bất động, giống như một bóng ma.

"Chúc Mỹ nhân?" Một tiểu cung nữ cao giọng: "Nguyên Tiêu tỷ tới gặp người."

Thật là, đứng ở đó giả thần giả quỷ gì không biết, làm ta sợ chết khϊếp! Tiểu cung nữ cũng nhìn thấy, trong lòng thầm chửi rủa.

Chúc Linh Yên không biết mình bị mắng, khẽ gật đầu biểu thị bản thân đã nghe thấy.

Từ xa, chỉ nhìn thấy bóng đen đứng trước cửa căn phòng tối mờ, khẽ gật đầu, khiến tim mọi người càng đập mạnh hơn.

Nguyên Tiêu cau mày hỏi cung nữ bên cạnh mình: "Sao đèn ở phòng Chúc Mỹ nhân vẫn chưa có bật vậy?”

Mọi người đều do dự, ánh mắt ngơ ngác.

Nàng ấy chỉ là một Mỹ nhân bị giáng cấp, có nơi ở là tốt rồi!

“Đi đưa hai chiếc đèn l*иg cho Chúc mỹ nhân.” Lúc này, một Mỹ nhân mới phân phó với nha hoàn bên cạnh.