Chương 2

Trước khi đến đây, nàng đang đi du lịch cùng bạn thân, do ngồi trên xe buýt quá chán nên bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Thật trùng hợp, trong đó có một nhân vật nữ phụ trùng tên với mình, lại có một nữ nhân vật phụ hạng nặng trùng tên với bạn thân của Chúc Linh Yên.

Thế là nàng đẩy cuốn tiểu thuyết cho người bạn thân nhất của mình.

Bây giờ Chúc Linh Yên đã xuyên không rồi, không biết Doanh Doanh thế nào rồi.

Mặc dù tò mò những nàng cũng không thể chạy đến hỏi hoàng hậu rằng: “Người là Doanh Doanh bạn thân của ta à.”

Mạc dù cấp bậc của nàng rất thấp, còn đang bệnh, Doanh Doanh không phải là xuyên không mà nàng lại tới tới hỏi thì coi như xong.

Bây giờ cứ hãy chờ đã.

Nàng kéo chiếc chăn mỏng lên và nhìn quanh.

Nơi nàng ở không hề xa xôi, cũng không phải là cung điện lạnh lẽo với mái hiên tồi tàn cùng mạng nhện giăng khắp nơi.

Làm sao nàng có thể có một cung điện riêng cơ chứ? Nếu hoàng đế nắm quyền hơn mười năm hoặc mấy chục năm, số phi tần bị phế của thể sống đủ trong lãnh cung không chừng.

Tuy nhiên, tân hoàng đế mới lên ngôi được nửa năm, cũng chỉ đến hậu cung mấy lần, không có phi tần bị thất sủng, hiện tại chỉ có nàng là duy nhất.

Nơi này nhỏ và sạch sẽ, có bàn ghế gỗ nguyên khối, hai chiếc hộp và l*иg xếp chồng lên nhau dưới chân giường, trong góc có một chiếc chân đèn trang nhã.

Đây là nơi ở cũng nhưng Mỹ nhân giống như nàng.

Sau khi bị giáng chức, nàng chuyển từ cung của Tiệp dư xuống cung của nhưng Mỹ nhân.

“Không, không!” Đột nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói gấp gáp.

Chúc Linh Yên định thần lại và bắt đầu lắng nghe.

"Các tỷ muội, đây là bữa tối của chủ tử nhà ta. Ta xin các người đó, để ta đem vào đi.” Nghe tiếng có lẽ là Tiểu Đậu Tử

"Bữa tối? Ngươi nói là bữa tối, nhưng lại là bữa tối? Đậy chặt như vậy, ai biết ngươi đang giấu cái gì?"

"Đúng vậy, mở ra cho chúng ta xem xem."

Trên tay Tiểu Đậu Tử có một hộp thức ăn, hắn khom lưng bảo vệ hộp thức ăn trong tay, không cho mấy cung nữ đυ.ng vào: “Các tỷ tỷ, đây thật sự là đồ ăn, nô tài vừa mới lấy ở trù phòng về mà.”

Mấy cung nữ không chịu thả hắn ra: “Mở ra bảo chúng ta kiểm tra.”

Những Mỹ nhân sống ở đây cho rằng việc Chúc Linh Yên chuyển đến là điều xui xẻo cho nên họ chưa bao giờ thích nàng. Ngay cả những nô tài thô sử xung quanh cũng bắt nạt nàng.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía cửa.

Những người đang tranh cãi đó không nhìn thấy nàng.

Tuy nhiên, Tiểu Đậu Tử đã nhanh chóng nghe thấy đó là giọng chủ tử nhà mình, vừa bảo vệ hộp thức ăn vừa lo lắng nói: "Chủ tử, sao ngài lại ra ngoài? Ngoài trời lạnh lắm, xin ngài nhanh vào trong đi."

"Ác xì." Chúc Linh Yên hắt hơi, bịt miệng mũi lại, nhìn sang, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nàng nghĩ mình có đôi mắt gϊếŧ người và khí thế vô cùng đáng sợ.

Tình huống thực tế là nàng đang ôm lấy ngưỡng cửa, yếu ớt, giọng nói nhẹ như bông rơi.

Mấy cung nữ cũng không tiếp tục bắt nạt hắn nữa.

Họ nhìn bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối đang đứng ở cửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn hơn lòng bàn tay, lộ ra vẻ xanh xao vì bệnh tật, mũi miệng đầy nước mắt.

Đúng là khiến cho người người phải tiếc thương mà.

“Ayyo, Chúc Mỹ nhân đã tỉnh rồi?" Bên cạnh có một thiếu nữ trẻ bước ra khỏi phòng, dáng vẻ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhìn rất xinh đẹp. "Sao muội lại ra ngoài? Bên ngoài gió lạnh lắm đó, nhớ đừng để bản thân bị cảm lạnh đó nha."

Khi nàng bước ra ngoài, một số bóng người cũng bước ra khỏi hai căn phòng còn lại.

Trên mặt nàng ta tỏ vẻ ghê tởm hoặc chế giễu.

"Chết không nổi." Chúc Linh Yên nhàn nhạt nói.

Nếu đã không khách khí vậy thì để ta dọa cho Mỹ nhân mấy người một trận.

"Chủ tử, ta dìu người đi vào." Tiểu Đậu Tử khéo léo thoát khỏi đám người, nhanh chóng ôm hộp thức ăn trên tay chạy về phía Chúc Linh Yên.

Chúc Linh Yên buông khung cửa, xoay người đi vào phòng.

Tiểu Đậu Tử nhanh chóng đuổi theo.

"Gì vậy."

"Nhìn xem ả ta kiêu ngạo đến mức nào."

"Đã bị thất sủng rồi vì sao còn dám cao ngạo như vậy?"

Mấy Mỹ kiêu căng nhìn chằm chằm vào cửa phòng Chúc Linh Yên.

Đúng là Chú Linh Yên ngu ngốc, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại bị hoàng đến chán ghét.

Những thứ vô dụng như vậy chỉ gây khó chịu cho người khác mà thôi. Nếu trời ban cho bọn họ một bộ dáng xinh đẹp như vậy, chỉ trong vòng ba ngày, hoàng đế chắc chắn sẽ sủng hạnh rồi thăng cấp cho bọn họ!

Mấy người nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu trước khi rời đi.

Lúc này, trong phòng.

"Chủ tử, sao người lại ra ngoài?" Tiểu Đậu Tử đặt hộp cơm lên bàn, dìu nàng ngồi vào bàn, sau đó mở hộp cơm lấy đồ ăn ra.

Chúc Linh Yên run rẩy đưa tay ra, cẩn thận cầm bát cháo lên, thổi thổi rồi húp một ngụm.

Món ăn tối nay là cháo rau và thịt, gạo được nấu chín mềm, ăn rất ngon.

"Ngươi lấy ở đâu vậy?"

Nàng là một Mỹ nhân bị giáng chức, ngay cả nha hoàn cũng có thể ức hϊếp nàng, không thể nào có được tiêu chuẩn ăn uống như vậy.

Tiểu Đậu Tử lộ vẻ cảm kích và nói: "Nô tài tình cờ gặp được Nguyên Tiêu tỷ tỷ bên cạnh Hy Tần, tỷ ấy rất tốt bụng, chính tỷ ấy đã đổ đầy bát cho nô tài."

Về chuyện bị mấy người đó làm khó hắn cũng hé răng không nói một lời.

Chúc Linh Yên suy nghĩ một chút cũng không có ấn tượng gì, đây là một vai có rất ít đất diễn.

“Ồ.” Nàng cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cháo.

Ngoài cháo ra, còn có hai món, một món mặn và một món rau, ngoài ra còn có điểm tâm nữa, xem ra vị cô nương tên Nguyên Tiêu kia cũng khá là hào phóng.

Các phi tần ở phi vị chỉ có một hoàng hậu và một quý phi, địa vị của họ cao như vậy nên đồ ăn đương nhiên sẽ không tệ.

Nguyên Tiêu cô nương tốt bụng và hào phóng đã ra ngoài ăn rồi trở về Giáng Tử ©υиɠ, tất nhiên nàng không quên báo cáo với chủ nhân của mình về chuyện hôm nay.

“Ừm.” Hy tần ăn mặc sang trọng lịch sự đang ngồi ở bàn ăn, lông mày dịu dàng, “Ngươi đã làm rất tốt, lần sau đừng làm như vậy nữa.”

Chúc Linh Yên ăn không nhiều. Ăn xong bát cháo và gắp vài miếng là đã không thể ăn thêm được nữa.

Không phải nàng không muốn ăn mà là cơ thể nàng giống như dạ dày chim, ăn một chút sẽ cảm thấy no.

Nàng liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn, sau đó nhìn Tiểu Đẩu Tử đang canh giữ bàn, cung kính cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười trong sáng.