Chương 28

"Ngọc Tần muội sao vậy? Ta thấy hình như trên mắt muội có quầng thâm đó.” Hy Tần bên cạnh quan tâm hỏi.

Ngọc Tần được nàng được hỏi tới bèn sờ sờ quầng mắn đã được phấn che phủ của mình rồi nhẹ giọng nói: "Ta gặp ác mộng, đa tạ tỷ tỷ quan tâm."

"Là ác mộng gì mà khiến muội muội của ta sợ hãi như vậy?" Hy Tần lo lắng hỏi: "Lát nữa muội ra ngoài phơi nắng một chút là sẽ ổn thôi.

Thấy Hy Tần quan tâm như vậy nàng cảm kích nói: "Đa tạ tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không phiền, có thể cùng ta đi dạo được không?"

Hy Tần lập tức cười đáp lại: "Được, ta cũng bận, chúng ta đến Ngự hoa viên đi dạo một chút nhé.”

Ngự hoa viên? Hoàng đế rất ít xuất hiện ở ngự hoa viên, một tháng có thể không đến hai lần. Hôm qua người đã đến rồi đương nhiên hôm nay sẽ không đến nữa.

Sắc mặt Ngọc Tần không thay đổi, mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta đi.”

Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, mọi người vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy hoàng hậu đi ra từ nội điện.

Phía sau nàng là Chúc Linh Yên.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Mọi người đều đứng dậy thỉnh an Hoàng hậu.

Ôn Thải Doanh ngồi ở phía trên, trên mặt tươi cười giơ tay nói: "Không cần đa lễ, tất cả bình thân đi."

Khi nàng ngồi xuống, Chúc Linh Yên cũng ngồi xuống dưới chân nàng.

Như mọi khi, ôm chân Hoàng hậu.

Cùng lắm thì nàng cũng chỉ là một con thú cưng không có phẩm giá dưới chân Hoàng hậu. Hay nói một cách không hay đó chính là nàng ta đang lấy hoàng hậu làm ghế tựa của mình.

Tuy nhiên, mọi người cũng không dám nói ra.

Những người có địa vị cao thường coi thường điều này. Những người có địa vị thấp thì lại không dám làm điều này.

Tĩnh Tần là ngoại lệ, nhưng do hôm qua gặp chuyện xấu hổ như vậy nên mới không giơ nanh vuốt.

“Nghe nói hôm qua Tĩnh Tần không khỏe?” Không ngờ, dù không nói gì, Hoàng hậu vẫn nhắc đến nàng: “Ngươi đã truyền thái y chưa?”

Thân là hoàng hậu, Ôn Thải Doanh hẳn là có chút lo lắng, nhưng nàng không thể nói là cố ý.

Hiếm khi được quan tâm như vậy nên nàng ta nhanh chóng đứng dậy nói: “Cảm ơn người đã quan tâm, hiện thần thϊếp đã khá hơn nhiều rồi.”

"Vậy thì tốt." Ôn Thải Doanh gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu cảm thấy không khỏe, ngươi cứ ở lại cung của mình đi, không cần phải đến thỉnh an ta.”

Tĩnh Tần cúi đầu nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm.”

Sau khi mọi người trò chuyện một lúc, Ôn Thải Doanh mới nói: “Đã muộn rồi, mọi người cũng nên về cung của mình thôi.”

Thân là hoàng hậu, nàng có rất nhiều việc phải xử lý, không có thời gian rảnh rỗi. Thậm chí cũng để Chúc Linh ở lại nói chuyện mà cho nàng về.

Chúc Linh Yên muốn giúp nàng, nhưng như vậy là vi phạm cung quy.

Hoàng hậu có thể dễ dãi với nàng, nhưng nàng không thể vượt cung quy.

"Chúc mỹ nhân, chờ đã." Đi được nửa đường, đột nhiên có người từ phía sau gọi.

Chúc Linh Yên quay người lại, nhìn thấy một cung nữ quen thuộc: "Chủ tử chúng ta mời ngươi. Chúc Mỹ nhân, mời người đi theo nô tì"

Nàng nhìn về phía sau cung nữ, thấy Tĩnh Tần đang đứng đó với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

……Lại?

Chúc Linh Yên không muốn đi. Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, tất cả những gì nàng muốn làm là quay về và ngủ một giấc.

Nhưng phải nói thế nào nhỉ, người ta vẫn thường nói, quyền thế lớn hơn con người rất nhiều. Trong tầm mắt của mọi người, Chúc Linh Yên đành phải đi về phía Tình Tần: “Nương nương có phân phó gì?”

Tĩnh Tần liếc nàng một cái, nói: “Đi với ta.”

Bích Tuyết cung.

Chúc Linh Yên ngước mắt lên, nhìn tấm biển cung điện phía trên rồi bước vào.

Cung của Tĩnh Tần được chăm chút rất tốt, sân sạch sẽ ngăn nắp, trồng các loài hoa lạ và thảo mộc, các góc có hoa thiên lí leo lên, giống như cung của một nàng tiên hoa sống.

"Chủ tử đã trở lại."

Những thái giám và cung nữ lần lượt hành lễ với nàng ta.

Tĩnh Tần đi xuyên qua các cung nữ và thái giám đang quỳ dưới đất, nàng ta hất cao cằm bước lên bậc thang, tiến vào chính điện.

Các cung nhân đều rộn, cẩn thận chờ nàng ngồi xuống, tháo găng tay ra, lau tay cho nàng, bưng trà và bóp vai cho nàng.

Chúc Linh Yên đi theo và nhìn Tĩnh Tần tận hưởng tất cả những điều này một cách tự nhiên, như thể nàng ấy sinh ra đã cao quý.

Điều này là đúng, để được phong làm phi tần thì nàng phải xuất thân từ một gia đình tốt.

Nàng không thể không nghĩ đến "Chúc Linh Yên" một người có xuất thân vô cùng bình thường.

Đang suy nghĩ, chợt nghe Tĩnh Tần nói: “Nhà ngươi làm gì?”

Cao quý như Tĩnh Tần, nàng đương nhiên không thể nhớ được hoàn cảnh gia đình của những người dưới mình như thế nào.

Chúc Linh Yên cụp mắt xuống và trả lời: "Phụ thân nhậm chức Thiếu Khanh của Quang Lộc tự.”

Tuy chỉ là tứ phẩm nhưng đây đã là người có chức vị cao nhất trong Chúc gia rồi, mấy vị thúc thúc, bá bá khác còn không được bằng cha nàng.

Đây là cách nhắc đến gia thế của mỗi phi tần, phải nhắc đến người có chức vụ cao nhất, nếu như không có thì thay bằng trưởng bối đời trước.

“Quang Lộc tụ Thiếu khanh.” Tĩnh Tần gật đầu, trên mặt có chút khinh thường.

“Muốn đi xa hơn không?” Nàng ngước mắt nhìn sang, ngón tay trắng nõn cầm tách trà, ngón út duyên dáng giơ lên, nhẹ nhàng thổi lá trà.

Chúc Linh Yên bình tĩnh nói: "Ta không biết."

Tĩnh Tần: "..."

Động tác thổi lá trà dừng lại, nàng ngước mắt lên với vẻ mặt khó chịu: "Ý ngươi là ngươi không biết?"

Sao ngươi chẳng biết ăn nói gì hết vậy? Tĩnh Tần chưa bao giờ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy, nói chuyện với nàng ta mà còn nói những lời như vậy.

"Bẩm nương nương, đó cũng không phải là phụ thân của ta nên đương nhiên không biết tâm nguyện của người rồi." Chúc Linh Yên cụp mắt xuống, bình tĩnh nói.

Tĩnh Tần tức giận cười nhạo nàng, cũng không có tâm trạng uống trà, nàng đập mạnh tách trà trên bàn, véo chiếc khăn tay nói: "Ngươi đang giả vờ ngốc à? Ngươi có tin ta-"

Gia thế nàng vô cùng hiển hách.

Chuyện gửi thư ra bên ngoài vô cùng đơn giản.

Xét đến địa vị hiện tại của nàng, nhà mẹ nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt , bất luận là đối phó hay là giúp đỡ một vị quan nào nhỏ nào đó cũng rất đơn giản.

Tất nhiên Chúc Linh Yên hiểu rằng Tĩnh Tần đang đe dọa mình.

Nhưng trong lòng nàng lại sự bình yên đến lạ——