"Xin lỗi vì đã để các vị phải chờ ta." Nàng cụp mắt xuống và gật đầu.
"Không dám."
"Chúng ta phải có phúc phần lắm mới được đứng chồ Chúc Mỹ nhân như vậy."
"Không đáng để Chúc Mỹ nhân nhắc đến."
Chúc Linh Yên không nói thêm gì nữa.
Nàng nhấc chân lên và bước ra ngoài.
Nguyệt viên canh thời gian rất chuẩn, trước đó bọn họ vẫn luôn ra khỏi cửa đúng giờ này. Hôm nay họ đến trước vì đã có chuẩn bị chứ không phải vì nàng đến muộn.
"Chúc muội muội." vừa đi không xa, liền có người từ phía sau nhanh chóng đi tới, quan tâm hỏi: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao muội lại về?"
Chúc Linh Yên không nói gì.
Bị đuổi ra ngoài! Còn lý do nào khác? Nàng không quen ngủ trên long sàng nên muốn quay lại ư?
“Ngươi nhìn ngươi đi, làm sao lại động vào nỗi đau của người ta vậy.” Một người liếc nhìn nàng, sau đó liếc nhìn Chúc Linh Yên nói: “Muội muội bị đuổi ra ngoài, đủ buồn rồi vậy mà ngươi còn nói như vậy?”
Ồ cảm ơn cô rất nhiều.
Chúc Linh Yên vẫn không lên tiếng.
“Ta sai rồi, ta sai rồi.” Mỹ nhân đó chóng che miệng lại, hừ một tiếng, sau đó chân thành sửa lại: “Muội muội, thật xin lỗi, tỷ tỷ xưa nay vốn dĩ thẳng tính như vậy, xin muội bỏ quá cho ta.”
Chúc Linh Yên vẫn không lên tiếng.
Tuy nhiên, nàng không hề khó chịu chút nào. Nàng đã tốt nghiệp đại học ba năm trước, những cô nương này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, họ mới chỉ là học sinh trung học thôi.
Nàng nhìn họ như thể họ là một nhóm trẻ chưa trải sự đời.
Tất nhiên, ngoại trừ Tĩnh Tần.
Ngoại trừ Qúy phi, cả hai người đều là kẻ đánh đập người khác một cách dã man.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cách cửa khác mở ra.
Chúc Linh Yên trầm mặc, những người khác cũng không tiếp tục nói chuyện, bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc này có người lo lắng nói: "Dù thế nào đi nữa, muội muội nhất định phải “nghĩ thông” đó nha.”
" Đúng vậy, nhất định phải “nghĩ thông” đó!"
Những người khác lần lượt an ủi, nghe có vẻ chân thành và quan tâm.
Chúc Linh Yên có chút buồn cười, cuối cùng quay người lại, nhìn mọi người nói: "Muội sẽ nói với hoàng hậu về chuyện này, có khi người sẽ ban thưởng cho các vị tỷ tỷ ở đây ấy chứ."
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người lập tức thay đổi.
"Chúc Mỹ nhân định nói chuyện này với hoàng hậu nương nương sao?"
Có cần phải chuyện bé sẽ ra to thế không?
Có phải nàng được sủng nên mới kiêu ngạo như vậy ư?
"Chúng ta chỉ quan tâm đến ngươi thôi, sao phải làm lớn chuyện thế?"
"Đúng vậy, chúng ta đang quan tâm muội muội thôi. Muội cũng không cần phải hiểu lầm.”
Chúc Linh Yên tươi cười quay đầu và sải bước về phía trước.
Nàng đói bụng.
Phải đến hỏi xem Doanh Doanh có thứ gì ăn không mới được.
Đi được một đoạn, nàng chợt thoáng thấy một bóng dáng tuyệt đẹp đang đứng trước mặt mình.
Chúc Linh Yên dừng lại.
Nàng biết đêm qua bị Vân Lạc Triều đuổi ra ngoài, hôm nay sẽ không có bình yên.
Người đứng trước mặt không ai khác chính là Tĩnh Tần. Nàng ta mặc một bộ cung đình màu hoa hải đường, trên đầu cài trang sức bằng vàng và đá quý, lớp trang điểm cũng tinh tế và tươi sáng hơn bình thường một chút.
Nàng liếc mắt chờ mấy người tới gần, sau đó không để ý đến những người khác, nhìn thẳng vào Chúc Linh Yên nói: "Lại đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Chúc Linh Yên mím môi, đi tới nói: "Gặp qua nương nương."
Tĩnh Tần không nói gì mà quay người, nắm tay cung nữ rồi đi về phía trước
Ý tứ rất rõ ràng, nàng ta không muốn người khác nghe thấy.
Chúc Linh Yên nhấc gót chân lên.
Giữ khoảng cách với những người khác, Tĩnh Tần nói: “Tối qua hoàng đế triệu ngươi đến?”
Câu hỏi này thật vô nghĩa, Chúc Linh Yên nói: "Đúng vậy."
“Người đã nói gì với ngươi.” Tĩnh Tần lại hỏi.
Đây mới là mục đích thực sự của nàng, là hỏi thăm chuyện riêng tư của hoàng đế.
“Nói!” Thấy nàng không trả lời, Tĩnh Tần sốt ruột thúc giục.
Chúc Linh Yên liếc nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhướng lên.
“Hoàng thượng không nói gì cả.”
Tĩnh Tần không tin, dừng bước quay người lại. Ngón tay đeo chiếc nhẫn xinh đẹp chọc vào vai nàng: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin à? Ngươi coi ta như một kẻ ngốc sao?Ngươi cùng to gan lắm rồi đó!"
Được hoàng hậu sủng ái thì sao? Nếu muốn bóp chết nàng ta, Tĩnh Tàn chỉ cần cử động ngón tay là được!
"Thần thϊếp không dám." Chúc Linh Yên tránh đầu ngón tay nhọn của nàng, lùi về sau nửa bước, "Hoàng thượng thật sự không nói gì."
Tĩnh Tần vẫn là không tin, sắc mặt thay đổi, đột nhiên thu tay lại nói: "Ngươi làm cái gì?"
Nàng chưa kịp nói thì Tĩnh Tần đã hét lên: "Đừng có nói là người không làm gì cả! Ta muốn biết mọi chuyện tối qua!"
Có gì để hỏi?
Chúc Linh Yên thầm thở dài. Nếu như đã muốn hỏi thì Chúc Linh Yên đây sẽ cho ngươi một câu trả lời: "Nó... như thế này, như thế kia."
Tĩnh Tần nghe không rõ, cau mày nói: “Ngươi nói cái gì?”
Chúc Linh Yên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu xuống.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Tĩnh Tần cau mày hỏi.
"Chỉ là... cái này, cái này, cái kia." Chúc Linh Yên thấp giọng nói.
Tĩnh Tần lần này đã nghe rõ ràng, hai mắt chậm rãi mở to, giống như bị vật gì đυ.ng vào, thân thể lắc lư, vẻ mặt khó tin.
"Cái này, cái này, cái kia" nghĩa là gì? Tĩnh Tần không biết và cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này.
Tuy nhiên, sau khi ngẫm nghĩ vài lần, dường như nàng ta đã hiểu. Mặt bỗng nhiên đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời xấu hổ, sau đó chỉ về phía trước hét lên: "Ngươi! Thật to gan!"
Lời còn chưa dứt, Tĩnh Tần đã sửng sốt, nàng ta ngó quanh xem gần đó có ai không. Nhưng lúc nàng đang chìm trong suy nghĩ, Chúc Linh Yên đã bỏ chạy
Tĩnh Tần tức giận nhìn về phía trước, nhìn thấy một bóng người màu xanh lam đang túm vạt váy, chạy nhanh đến mức lộ cả gót chân.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vặn vẹo: "Đừng để ta bắt được ngươi!"
Lúc này, Tĩnh tần ước gì có thể bắt được và dạy cho nàng một bài học.
“Ta muốn xem ngươi chạy đi đâu?” Tĩnh Tần hừ lạnh một tiếng rồi ngẩng cao đầu tiến về phía trước.