Chương 16

Mới có như vậy mà cô ta đã không chịu được!

"Nếu nàng ta gọi tớ đến Trọng Hoa cung, cậu phải nhanh chóng cứu tớ đấy!" Nghĩ đến đây, tim Chúc Linh Yên đập như điên, nàng nắm lấy tay Ôn Thải Doanh, lắc mạnh.

Ôn Thải Doanh bị nàng lay động đến suýt chút nữa mũ miện cũng rơi xuống, một tay ôm lấy nàng, vội vàng nói: "Đừng lo lắng."

Quý phi sinh ra trong phủ tướng quân, nàng không tệ chút nào, là con gái của thừa tướng!

Bằng không tại sao nàng lại là hoàng hậu, quý phi cũng chỉ là quý phi?

"Ồ." Nghe được lời hứa của bạn thân, Chúc Linh Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi thở dài: "Cai hậu cung nát bét này có gì mà thú vị cơ chứ."

Căn bản không nói đạo lí mà !

Một tên đàn ông tệ bạc như vậy có gì mà tranh mới đoạt chứ?

Nếu nói các phi tần có phân vị thấp tranh giành sủng ái, không chỉ vì tình yêu mà còn vì những thứ nhận được sau khi được sủng ái, như vậy thì còn có ý nghĩa. Còn một người đã có thân phận cao qúy như Qúy phi thì có gì phải tranh giành cơ chứ

Nàng đã là một Quý phi, trong cung điện này không ai có thể bắt nạt nàng - ngay cả hoàng đế cũng chỉ có thể lạnh nhạt với nàng ta một chút mà thôi.

Nhưng nàng ta lại vào đó.

Sáng nay Quý phi nhìn nàng như vậy, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nàng cảm thấy nhất định co liên quan đến Vân Lạc Triều.

Nếu không phải hắn ta sớm không đi thăm, muộn không đi thăm nàng ta mà đến cung nàng đầu tiên. Nếu không phải hắn ta thì còn ai nữa?

“Bệnh nhân sợ đàn ông như cậu sẽ không hiểu đâu.” Ôn Thải Doanh liếc nhìn nàng rồi nhổ vỏ hạt dưa ra.

Chúc Linh Yên nghẹn ngào, mở miệng định phản bác, nhưng lại bỏ cuộc: “Ờ.”

“Không sao đâu.” Ôn Thải Doanh an ủi, xoa đầu nàng, “Không hiểu cũng không sao, cũng không sao.”

Sau bữa trưa, Chúc Linh Yên rời khỏi Phụng Nghi cung.

"Chủ tử, Tĩnh Tần vừa mới tới." Vừa trở lại Lưu Vân cung đã nghe được Nguyệt Viên báo cáo.

Nguyệt Khuyết không có ở trong phòng, cũng không biết mình đang làm gì.

Tiểu Đấu Tử đang dùng giẻ lau chùi tủ. Lúc này Tĩnh Tần nhìn sang, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lo lắng.

“Ồ.” Chúc Linh Yên kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại: “Có phải nàng ta nói có chuyện gì phải không?”

Nguyệt Khuyết lắc đầu: "Không có."

Một tay Nguyệt Khuyết nắm lấy cánh tay nàng, một tay vuốt váy sau lưng rồi đỡ nàng ngồi xuống: “Thấy chủ nhân không có ở đây, nên Tĩnh Tần đã đến chỗ Vu Mỹ nhân rồi.”

Chúc Linh Yên ngáp một cái.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy nói: "Mang đồ ra đi, ta sẽ may cho nương nuông một bộ quần áo ngủ,”

"Nương nương" này ám chỉ Hoàng hậu. Nguyệt Khuyết đương nhiên sẽ không hiểu lầm, nhưng nàng cũng không nhúc nhích mà nói: "Chủ tử, sao không đi tới chỗ Vu Mỹ nhân bái kiến

Tĩnh Tần?"

Tĩnh Tần đến tìm nàng. Không biết thì thôi, nếu đã biết rồi mà lại không đi bái kiến chỉ sợ nàng sẽ gặp rắc rối đây.

Rốt cuộc, nàng cũng có phân vị thấp.

Có một số chuyện nàng vẫn cần phải lưu tâm.

"Không sao đâu." Chúc Linh Yên suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.

Sau khi nhìn thấy Tĩnh Tần, nàng liền đi ngủ.

Bên này nàng đang chuẩn bị ra ngoài. Ở một chỗ khác, tại chỗ của Vu mỹ nhân, Tĩnh Tần cũng đang đi ra ngoài.

"Nương nương, vẫn nên để chúng ta gọi nàng ta đến bái kiến người, làm gì có chuyện người đến gặp nàng ta chứ?" Vu Mỹ nhân đi theo phía sau và thúc giục .

Vừa rồi Tĩnh Tần đã được nha hoàn báo cho chuyện Chúc Linh Yên đã trở về nên định đứng dậy rời đi.

“Ngươi đang dạy ta đó ư?” Tĩnh Tần dừng một chút, quay người lại liếc nhìn nàng.

Vu Mỹ nhân giật mình, cúi đầu nói: "Thần thϊếp không dám."

Tĩnh Tần hừ một tiếng, quay mặt đi, nắm tay cung nữ rời đi.

Nàng ta ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.

Đương nhiên, không có nữ nhân xấu xí nào có thể vào cung. Tĩnh Tần cũng có khuôn mặt xinh đẹp và một làn da trắng trẻo.

Tuy nhiên, cả Quý phi kinh diễm lạnh lùng hay Chúc Linh Yên xinh đẹp đều hơn nàng rất nhiều.

Nhưng tính cách của nàng lại cởi mở, khi ngẩng đầu lên nhìn, nàng luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

Đây chính xác là sự tự tin của Tĩnh Tần. Tĩnh Tần biết rõ ưu điểm của mình, trong hậu cung nơi nào cũng tràn ngập sự giả tạo, hoàng đế nhất định sẽ cảm động trước khí chất chân chính của nàng!

“Thỉnh an Tĩnh Tần nương nương.” Chúc Linh Yên đi được nửa đường, nhìn thấy Tĩnh Tần đi về phía nàng, vội vàng dừng lại hành lễ.

Tĩnh Tần liếc nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Đứng dậy đi.”

Tĩnh Tần ngẩng cao cằm, đi vòng qua nàng, rồi đi thẳng về phía trước cho đến khi bước vào phòng của Chúc Linh Yên.

Chúc Linh Yên cùng Nguyệt Viên theo sau.

“Căn phòng của thần thϊếp có phần hơi đơn sơ cho nên tiếp người không được chu đáo." Vào nhà sau, Chúc Linh Yên đã chào hỏi.

Tĩnh Tần không nhìn nàng, nàng ta nhìn quanh phòng rồi cười khẩy.

Cái gì mà đơn sơ cơ chứ.

Những thứ này nàng còn chẳng có nữa là. Có phải Hoàng hậu đã ban thưởng cho cô ta không?

Nhưng hôm nay nàng đến đây với mục đích khác, thay vì đuổi theo những thứ này, Tĩnh Tần lại nhìn sang nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, bảo bọn họ lui ra ngoài đi."

Tiểu Đấu Tử đi pha trà, trong phòng chỉ có Nguyệt Viên và hai nha hoàn bên cạnh Tĩnh Tần.

Tĩnh Tần nói xong, hai cung nữ bên cạnh cúi đầu rời đi, để lại Nguyệt Viên bên cạnh Chúc Linh Yên.

"Ra ngoài." Chúc Linh Yên quay đầu lại nói.

Nguyệt Viên nhìn Tĩnh Tần, không nói gì, cúi đầu rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tĩnh Tần và Chúc Linh Yên.

"Không biết nương nương có phân phó gì?" Chúc Linh Yên hỏi.

“Tới đây.” Tĩnh Tần nói.

Chúc Linh Yên không biết nàng ta muốn làm gì, liền tiến về phía trước hai bước.

Nàng không đến gần vì sợ Tĩnh tần sẽ tát nàng.

Nhìn hai người còn cách nhau hơn một bước, Tĩnh Tần có chút khó chịu, thấp giọng hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi, ngày ngươi bị giáng chức đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng nhìn thẳng vào Chúc Linh Yên: “Tại sao hoàng đế lại giáng cấp ngươi?”

Nghe được lời này, Chúc Linh Yên sửng sốt một lát.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng đây là mục đích cô ta đến đây.

“Nói!” Tĩnh Tần đập bàn, quát lớn.

Cô ta vốn là người nóng tính.

Nhưng Chúc Linh Yên không trả lời ngay.

Vấn đề này không đơn giản.

Nếu không Tĩnh Tần sẽ không đuổi mọi người ra ngoài rồi hỏi nàng nhỏ nhẹ như vậy.