Chương 15

Hàm ý là chủ đề này có thể kết thúc được rồi.

Đúng như dự đoán, mọi người bắt đầu nói về chuyện khác.

“Đêm qua ta cũng ngủ không ngon.” Không ngờ lại có một người khác lại nhắc tới chuyện này.

Nhìn qua thì thấy đó là Tĩnh Tần.

Nàng ta dựa vào lưng ghế, chống một tay lên thành ghế, tựa cằm, nửa cụp mắt, trông có vẻ lười biếng.

Chúc Linh Yên không còn kinh ngạc nữa. Tĩnh Tần này chói mắt như vậy? Trong hoàng cung này chắc chẳng có ai như nàng ta.

“Tĩnh Tần muôi muội làm sao vậy?” đã nhắc đến như vậy, Hoàng hậu không thể giả vờ như không nghe thấy, lo lắng nhìn sang.

Tĩnh Tần nhướng mi, nhìn hoàng hậu một cái, sau đó cụp mắt xuống: “Nghe nói hoàng thượng đến Trọng Hoa cung, ta khó chịu đến không ngủ được.”

"..."

Cả cung điện bỗng dưng trầm mặc.

Chỉ là, nàng ta có thể nói trần trụi ra như vậy sao?

Nàng ta có biết nể mặt nể mũi người ta không vậy?

Hôm qua Hoàng thượng đến cung của quý phi, những người có mặt ở đây có ai không biết? Nhưng tất cả đều được giữ trong lòng, không ai nhắc đến.

Tĩnh Tần thật dám nói chuyện. Chúc Linh Yên nghĩ.

Nàng không khỏi nhìn về phía Quý phi, muốn xem biểu tình của nàng bây giờ là thế nào.

Không ngờ khi bắt gặp ánh mắt của Quý phi nàng không khỏi giật mình.

Quý phi nhìn nàng làm gì? Đó không phải Tĩnh Tần nói sao?

Chỉ có điều Quý phi thật sự nhìn nàng, cũng không phải ảo giác.

Quý phi mặc một bộ váy đen thêu vàng, dáng người cao gầy, dung mạo lạnh lùng quyến rũ, làn da trắng như tuyết, cũng được là một mỹ nhân sống động.

Lúc nhìn nàng với khuôn mặt vô cảm, ánh mắt nàng ta tràn đầy sự kiêu ngạo.

Chúc Linh Yên không khỏi lùi lại, áp sát vào bắp chân bạn thân.

Lập tức, Quý phi quay mặt đi, tựa như chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng.

Quý phi bưng trà trên bàn, cúi đầu, mở nắp chén rồi uống.

Tĩnh Tần:"..."

Thấy mình hoàn toàn không được để ý, nàng tức giận đến tái mặt, ngồi thẳng dậy, nâng cằm nói: "Thần thϊếp, không biết long thể của hoàng thượng có khỏe mạnh không?"

Sau khi uống trà, Quý phi ngước mắt lên và nói: "Bệ hạ là Thiên tử. Người được trời phù hộ đương nhiên sẽ không sao rồi"

Ánh mắt nàng nhìn Tĩnh Tần giống như đang nhìn một hòn đá hay một cọng cỏ bên đường, không có cảm xúc.

Kiểu thờ ơ trịch thượng này khiến đôi chân đau nhức của Tĩnh Tần lại nhức nhối, suýt chút nữa nàng ta đã nhảy dựng lên.

Nhưng lại phải cố gắng chịu đựng, khuôn mặt xinh đẹp c cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng nở một nụ cười: “Vậy thì tốt quá.”

Lập tức, nàng giả vờ thở dài: “Đáng tiếc chúng ta lại không may mắn như Quý phi, ở trong cung lâu như vậy mà vẫn chưa gặp được hoàng thượng.”

Lời nói của nàng càng làm cho bầu không khí trong điện trở nên yên lặng hơn.

Kể từ khi Vân Lạc Triều lên ngôi, hắn bận rộn với công việc triều chính cho nên rất hiếm khi đến hậu cung. Mọi người đều đã ở trong cung điện được vài tháng rồi mà mới chỉ gặp hắn ta một vài lần.

Nhiều người chưa từng nhìn thấy mặt chứ đừng nói đến việc được ưu ái. Trong nhất thời, hầu như mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho chính mình.

Lại có thêm vài ánh mắt đổ dồn vào Chúc Linh Yên.

Nàng ta thật đáng ghét.

Nói đến Vân Lạc Triều này cũng lợi hại, mỗi tháng hắn đều đến hậu cung vài lần. Tuy không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, dù sao cũng sẽ không khiến người ta cho rằng hắn căn bản không quan tâm hậu cung.

Vậy những lần đó hắn ta đã đi đâu?

Cung Phụng Nghi thì không nói, dù sao nàng cũng là hoàng hậu.

Nói đến Trùng Hoa cung của Quý phi mọi người cũng không thể không nhắc đến. Về phần Quý phi, cha nàng là tướng quân của đã lập công lớn cho nên nàng ta cũng coi như là xứng đáng.

Nhưng mà Chúc Linh Yên sao? Nàng ta cũng đáng được nhắc đến ư?

Gia thế không, địa vị không. Ngoài khuôn mặt ra còn có gì nữa? Tuy nhiên, Hoàng hậu luôn chú ý đến nàng ta!

Không chỉ các Tiệp dư và Mỹ nhân không muốn tiếp nhận điều này, mà ngay cả Tứ tần cũng không nhận được sự đãi ngộ này.

Dù đã không còn được sủng ái nhưng mối hận thù mà nàng từng cảm thấy khi được sủng ái đã quay trở lại.

Những cái nhìn không thiện cảm như muốn thiêu đốt nàng. Chúc Linh Yên không thể chịu đựng được nữa và lại bóp chặt chân bạn thân.

Ngẩng đầu lại thấy Quý phi lại đang nhìn mình.

Đôi mắt quyến rũ và lạnh lùng đó dường như đang ẩn giấu hai viên, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn vào nàng.

"..."

Đó không phải lỗi của ta.

Ta đã không còn được sủng ái nữa rồi! !

Lần này, Quý phi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, như thể bản thân chỉ thản nhiên liếc nhìn.

Chúc Linh Yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng nói ngươi, ta cũng hiếm thấy khi gặp được Hoàng thượng, Hoàng thượng coi trọng quốc gia đại sự là phúc lành cho dân chúng." Thấy mọi chuyện không ổn Ôn Thải Doanh bèn nói.

Mọi người cúi đầu đáp: “Vâng, đa tạ lời giáo huấn của hoàng hậu nương nương”.

Ngoại trừ Tĩnh Tần kì dị đó đó, không ai có thể phàn nàn trước mặt hoàng hậu và trước mặt các phi tần khác rằng họ không được sủng ái.

Sau khi trò chuyện về chuyện khác, buổi thỉnh an cũng kết thúc.

Chúc Linh Yên theo người bạn thân nhất của cô vào sảnh trong.

“Con nhỏ Tĩnh Tần đó cũng lợi hại đấy!” Ôn Thải Doanh cảm động nói.

Chúc Linh Yên đành phải đồng ý: “Đúng vậy!”

Nàng dám đối đầu với Quý phi! Về điểm này, Chúc Linh Yên rất ngưỡng mộ .

"Nhân tiện..." Nghĩ tới Quý phi, Chúc Linh Yên vội vàng nói cho Ôn Thải Doanh chuyện buổi sáng.

Ôn Thải Doanh nhướng mày: "Thật sao? Tớ không chú ý."

Lúc đó, sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Tĩnh Tần.

"Nàng ta nhìn gì cậu? Cô ta đang đe dọa cậu ư?" Nàng ngồi xuống chiếc ghế dài mềm mại, bắt chéo chân và bắt đầu cắn hạt dưa.

Chúc Linh Yên suy nghĩ một chút, nói: “Nói như thế nào đây?” Nhìn lại ánh mắt của Quý phi, đó khó có thể nói là uy hϊếp, bởi vì nàng căn bản không dùng bất cứ vũ lực nào.

Nhưng Chúc Linh Yên vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu như Tĩnh Tần là người ruột để ngoài da thì Quý Phi chính là con sói hung ác nhất hậu cung.

Về sau, nhiều phi tần, bao gồm cả Tĩnh Tần, đều chết, cuối cùng chỉ còn lại vào ba người trong hậu cung.

Người nào được Hoàng thượng sủng ái nàng sẽ không hề che giấu mà trừng phạt người đó. Quý phi ghen tị với nữ chính được sủng ái nên tát nàng, rồi lại bắt người ta quỳ dưới nắng như thiêu đốt cho đến khi ngất xỉu, đội quả lê lên đầu rồi dùng mũi tên bắn.