“Thần thϊếp chỉ là đang lo lắng cho Hoàng thượng mà thôi.”
Vẻ mặt Vân Lạc Triều vẫn lạnh lùng.
Hắn ta chống một tay lên bàn, ngồi thẳng, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhìn từ góc độ này, hắn ta trông sắc sảo và tàn nhẫn.
Tim Quý phi đập loạn xạ, nàng cắn môi bối rối.
Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn hắn, sau đó lại cụp mắt xuống, cúi đầu kéo ống tay áo trong im lặng.
"Trà đến rồi."
Sự xuất hiện của cung nữ đã phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Quý phi vội vàng đứng dậy, cầm lấy ấm trà, tự mình rót trà: “Bệ hạ mời người uống trà.”
Vân Lạc Triều nhận ly trà.
Hạ mắt xuống, hắn nhẹ nhàng thổi lá trà.
“Biết hoàng thượng thích uống trà, ta cũng thử qua cuối cùng lại nghiện trà Bích Loa Xuân này giống người.” nàng ngồi lại, nhận lấy trà từ cung nữ, cười nói.
Vân Lạc Triều: "Ừ."
Hắn không ngẩng đầu lên, khuôn mặt sắc sảo của hắn đã bị hơi nước nhẹ bao phủ, khiến Vân lạc Triều càng có vẻ xa cách, khó có thể chạm tới.
Quý phi cắn môi, liếc nhìn bên ngoài, chậm rãi nói: "Đã muộn rồi, bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa tối không?"
Lần này Vân Lạc Triều ngẩng đầu nói: "Được."
Chỉ một chữ, nàng đã vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Người đâu, truyền ngự thiện.”
Việc Hoàng thượng bằng lòng ở lại dùng bữa tối cho thấy người vẫn quan tâm đến mình. Quý phi thả lỏng một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Hoàng thượng rất ít khi tới đây cho nen thần thϊếp rất nhớ hoàng thượng.”
Năm nay nàng mười bảy tuổi, đang là lúc đẹp nhất của một người thiếu nữ. Hoàng thượng lại tuổi trẻ tuấn mỹ, làm sao có thể cầm lòng được?
Nàng đã táo bạo đã trực tiếp bày tỏ niềm vui và niềm khao khát của mình.
Tuy nhiên, người đàn ông ngồi bên cạnh lại giống như tảng băng ngàn năm không hề có dấu hiệu tan chảy.
Khi nói chuyện, giọng nói của nàng dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn rồi dừng lại.
Lúc này bữa tối đã được dọn ra.
"Bệ hạ, mời dùng bữa." Quý phi vui vẻ mỉm cười.
Tuy nhiên, sau bữa tối, Vân Lạc Triều bèn đứng dậy và nói: “Ta còn có việc phải làm cho nên đi trước đây."
Hắn bước đi, vạt áo tung bay mang theo một luồng gió lạnh.
Quý phi sửng sốt, vội vàng chạy theo tới cửa, há miệng hét lớn: "Bệ hạ, xin người đừng rời đi!"
Yết hầu nàng khẽ động, những cuối cùng cũng chỉ đành nói: “Cung tiễn hoàng thượng.”
Sự thất vọng tràn ngập trong mắt nàng.
Nàng không biết mình thất vọng với hắn, thất vọng với bản thân hay thất vọng với đất nước đấy - nếu đất nước yên bình hơn, chẳng phải hắn sẽ chẳng bận rộn như vậy và sẽ ở lại sao?
Đôi mắt to quyến rũ của nàng nhìn thẳng về phía cửa, rồi dừng lại ở đó một lúc lâu.
Đêm đó trời rất lạnh.
Quý phi một mình nằm trên giường, nàng không ngủ được.
Hoàng thượng đến rồi lại rời đi.
Hắn đến thăm và ăn tối với nàng, đó là điều đáng lẽ phải hạnh phúc.
Nhưng từ khi vào cung, nàng mói gặp người ba lần, Hoàng thượng luôn ngồi một lát và rời đi, chưa một lần...
Nàng cũng không khỏi thắc mắc, tại sao không giống Chú Mỹ nhân cơ chứ? Khi người triệu nàng đến cung Triều Dương, nàng ta đã ở lại suốt đêm rồi hôm sau mới bị đưa về.
Tại sao?
Nàng có gì khác Chúc Mỹ nhân cơ chứ?
Một ngày mới lại bắt đầu.
Chúc Linh Yên ăn mặc cẩn thận rồi mới ngẩng cao đầu bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Có lẽ chỉ có duy nhất nàng mong muốn được đến giờ thỉnh an buổi sáng.
Một lúc sau, một số Mỹ nhân khác cũng bước ra.
Họ cũng mặc những bộ váy đẹp đẽ, tươi sáng và trang sức tinh xảo, độc đáo, tất cả đều nhìn nhau, rồi cùng nhau nhìn Chúc Linh Yên.
“Hừ.” Mấy người quay đầu lại, cùng nhau đi ra ngoài.
Giảnh được sự ưu ái của Hoàng hậu thì có gì cơ chứ? Khi được Hoàng thượng sủng ái, họ sẽ đẹp hơn nàng!
Chúc Linh Yên nhún vai thờ ơ.
Không sao nàng có thể đi một mình.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Trong Phụng Nghi cung, mọi người dần dần đến.
Những khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp được xếp hàng ở hai bên.
Các loại váy sáng màu tôn lên vóc dáng xinh đẹp, toát lên vẻ trẻ trung và sức sống mạnh mẽ của họ.
Chúc Linh Yên ngồi dưới chân bạn thân, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Tuy rằng nàng không phải Hoàng hậu, nhưng nàng vẫn có thể mỗi ngày nhìn thấy các tiểu thư xinh đẹp... Đây không phải là điều tốt sao?
"Hôm qua người nghỉ ngơi tốt chứ, Hoàng hậu nương nương.” Hy Tần mở miệng trước, trên khuôn mặt ôn nhu dịu dàng lộ ra chút cố ý, lại có chút chân thành.
Hôm qua nhận được vải Tương Vân, từng miếng vải đều đẹp miễn chê. Đương nhien lúc thỉnh an hoàng hậu nàng càng phải chân thành hơn.
Ôn Thải Doanh ngáp một cái, nói: "Không tốt lắm."
"Có chuyện gì vậy?" Hy Tần nhanh chóng hỏi.
Ôn Thải Doanh véo khăn tay, che miệng nói: "Ta gặp ác mộng."
Thực ra là ta đã ăn quá nhiều và không thể ngủ được. Nhưng điều này quá tổn hại đến hình tượng và đương nhiên không thể nói được.
“Sao có thể xảy ra chuyện này?” Hy Tần lo lắng hỏi: “Có nên mời thái y đến kê cho người một bát canh an thần không?”
Ôn Thải Doanh xua tay: "Không cần đâu. Thay vì uống thứ đó, không bằng nằm xuống ngủ một lát."
Nàng thân thiện đến mức Hy Tần cũng không khỏi bật cười. Nàng thầm nghĩ, dường như trước đây Hoàng hậu chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
"Nghe nói, nếu gặp ác mộng, có thể ra ngời phơi nắng một chút, cho dù chuyện xấu đến đâu cũng bị ánh mặt trời thối sạch." Một người nói.
"Hoàng hậu thân phượng, có thể gặp phải chuyện xấu gì chứ." Một người khác nói: "Nói cho ngươi biết, nếu Hoàng hậu uống một bát sữa dê trước khi đi ngủ, có lẽ người sẽ ngủ ngon hơn."
Một người lại khác nói: "Nếu gặp ác mộng, phải tìm ta, chứ không phải là tìm Hoàng hậu." nàng ta vỗ nhẹ vào ngực và nói: "Ta sinh ra đã mệnh mỏng lại không có tích sự gì cả, cho nên nguyện làm trâu làm ngựa cho nương nương."
Chúc Linh Yên nghe xong lời này, trong lòng liền gọi nàng ta là người tốt.
Phía sau nàng, Ôn Thải Doanh uy nghiêm hào phóng trả lời: “Ta rất cảm kích lòng tốt của các vị muội muội đây.”