Chương 10

Hôm nay trời có nắng, nhưng các Mỹ nhân run đến mức choáng váng, không khỏi ôm trán.

“Đây là, đây đều là hoàng hậu ban thưởng cho Chúc Mỹ nhân sao?” Không biết là ai hỏi.

Cung nữ đứng đầu nhìn qua đáp: "Đúng vậy. Lời nói hóm hỉnh và suy nghĩ thông minh của Chu Mỹ nhân khiến hoàng hậu rất vui mừng. Người lại hương hại thân thể gầy yếu của Chu Mỹ nhân nên ban thưởng những thứ này."

Không, nàng ấy bị bệnh yếu nên chỉ cho nàng ấy một ít dược liệu thôi. Những vàng bạc, tơ lụa, đồ cổ này, vàng làm sao có thể ăn được cơ chứ.

“Cứ vậy đi.” Một giọng nói khô khan vang lên.

Chúc Linh Yên gật đầu với mấy người đó rồi bước về phía mình ở.

Bây giờ nàng có được sự ủng hộ của hoàng hậu rồi nàng còn phải sợ ai nữa?

"Tiểu Đậu Tử?"

Nàng liếc nhìn xung quanh và không thấy Tiểu Đậu Tử đâu.

“Vào đi.” Nàng nói với mấy người ở phía sau.

Hai người hầu quỳ lạy nàng rồi bước vào phòng bắt đầu sắp xếp.

"Đặt chiếc bình ở đây."

"Đặt chiếc hộp ở đây."

"Đặt miếng vải lên trên tủ."

Mấy Mỹ nhân cũng đi tới, trong phòng không có chỗ cho nhiều người như vậy cho nên họ đều đứng ngoài cửa nhìn.

"Chúc Mỹ nhân làm thế nào ngươi lại giành được sự sủng ái của hoàng hậu vậy?" Tôn Mỹ nhân hỏi.

Chúc Linh Yên quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng của nàng ta.

Nàng nói: "Có lẽ do ta đẹp"

"..." Mọi người.

Không nói nên lời.

Nhìn khuôn mặt xanh xao, ốm yếu, to bằng lòng bàn tay của nàng ai cũng cảm thấy tiếc thương, có lẽ chính vì vậy.

Nhìn căn phòng tràn ngập vàng ngọc và gấm vóc lộng lẫy, mấy Mỹ nhân cảm thấy choáng váng cho nên nhanh chóng quay người rời đi.

Họ không có khuôn mặt điên đảo chúng sinh như Chúc Linh Yên thì có ích gì chứ.

“Chủ tử——” Tiểu Đậu Tử quay lại, mang đồ ăn từ phòng ăn về. Nhìn tình hình trong phòng, kinh ngạc hỏi: “Đây là?”

Chúc Linh Yên giải thích: “Hoàng hậu thích ta, ban thưởng cho ta.”

Tiểu Đậu Tử rất kinh ngạc!

Hắn cảm thấy như đang mơ, tại sao vận mệnh của chủ nhân lại đột nhiên xoay chuyển?

"Chúc mừng Chủ tử." Hắn nhanh chóng mỉm cười.

Chúc Linh Yên gật đầu.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, các tiểu thái giám cúi chào Chúc Linh Yên rồi rời đi.

Hai cung nữ ở lại.

Nhìn mâm cơm trong tay Tiểu Đậu Tử, họ cau mày nói: "Chúc Mỹ Nhân chỉ ăn thế này thôi sao?"

Tiểu Đậu Tử khẩn trương nắm chặt khay: "Hai tỷ tỷ, nô tài..."

"Ngươi ăn đi." cung nữ có khuôn mặt thon dài nhìn hắn một cái, sau đó hành lễ Chúc Linh Yên: "Chủ tử, lát nữa ta đi phòng ăn lấy đồ ăn người."

Hoàng hậu đã ra lệnh rằng Mỹ nhân cần phải ăn đồ bổ dưỡng.

Chúc Linh Yên: "Ừ."

Cung nữ mặt gầy đứng thẳng lên, bước ra khỏi cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Một cung nữ khác có khuôn mặt tròn trịa nói: “Chủ tử, nô tỳ đo số đo của ngài một chút.”

Chúc Linh Yên: "Được.".

Rất nhanh, cung nữ mặt tròn nói: "Xong rồi."

Nàng cất thước đo, đứng cạnh giường lấy ra mấy bộ váy lộng lẫy và bắt đầu chỉnh sửa.

Đây là quần áo của Ôn Thải Doanh, đều là quần áo mới may, chưa từng mặc lần nào. Bởi vì Chúc Linh Yên không có gì để mặc nên nàng đã đưa nó cho Chúc Linh Yên mặc tạm.

Tuy nhiên, do nàng quá cao và cân đối nên Chúc Linh Yên mặc lên như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn nên phải thay đổi một chút.

Tất nhiên, quần áo mới vẫn cần phải được may. Tất cả vải đã được giao. Chỉ là lâu hơn nên bây giờ cứ sửa những cái này trước đã.

"Chủ tử, Chủ tử?" Tiểu Đậu Tử ngơ ngác nói.

Chúc Linh Yên quay mặt đi, giải thích: "Đây là Nguyệt Viên, người vừa rồi đi ra ngoài tên là Nguyệt Khuyết, là hoàng hậu ban thưởng cho ta."

Nàng ngay cả cung nữ bên người cũng không có, Ôn Thải Doanh không thể tin tưởng người khác, cho nên đành phân phó người của mình cho nàng.

"Ồ ồ." Tiểu Đậu Tử đáp lại.

Sau đó, hắn như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, đặt khay lên bàn, cung kính bước tới và nói: "Nguyệt Viên, có cần ta giúp gì không?”

Nguyệt Viên ngước mắt lên, ánh mắt quét qua gò má bầm tím của hắn rồi gõ gõ xuống khay trên bàn.

"Ăn đi."

Tiểu Đậu Tử không dám, chủ tử còn chưa ăn cơm, hắn không có lý do gì đ lấp đầy bụng trước.

Hắn cúi đầu rồi đứng tránh sang một bên.

Chúc Linh Yên nói: “Đi đi, nơi này không cần ngươi.”

"Vâng, tạ chủ tử." Tiểu Đậu Tử đáp lại.

Tuy nhiên, vừa quay đi hắn đã tiện tay lấy cây chổi quét nhà.

Vừa rồi người đến giao đồ nhiều đến nỗi mang theo một ít đất bẩn vào phòng, tuy không đáng bận tâm lắm nhưng Tiểu Đậu Tử cũng nhịn không được.

Nguyệt Viên liếc nhìn hắn rồi quay đi.

"Chủ nhân, nô tài đã trở về." Không lâu sau, Nhạc Khuyết cùng hai vị thái giám trẻ tuổi đi vào trong sân.

Hai tiểu thái giám mỗi người bưng một hộp thức ăn, phần ăn có vẻ nặng nề, hai mắt họ cụp xuống, cúi chào rồi bước vào cửa.

Nguyệt Viên là cũng nữ nhị đẳng bên cạnh Hoàng hậu. Tuy là nhị đẳng từ nhỏ họ đã phục vụ ở đây, sống trong phủ của thái tử, sau đó từ phủ của thái tử vào cung.

Tuy không được như Vô Thương nhưng hai người vẫn có chút năng lực và phong thái.

Khi Tiểu Đậu Tử nhìn thấy hai thái giám, đôi mắt của hắn ta mở to. Đây, đây không phải là...

Hai tiểu thái giám không nhìn thấy Tiểu Đậu Tử. Đặt hộp thức ăn trên tay lên bàn, lấy từng món ăn ra và sắp xếp gọn gàng.

Thịt và đồ chay, còn có súp và đồ ăn nhẹ.

Chủng loại phong phú, đủ loại màu sắc, hương vị.

“Chúc Mỹ nhân người cứ thoải mái nhé.” Nói xong, hắn cất hộp thức ăn rỗng đi và cúi chào một cách cung kính.

"Chủ tử, chúng ta ăn cơm đi." Nhạc Khuyết đứng ở trước bàn chờ nàng phân phó.

Nguyệt Viên đem chậu rửa tới, Chúc Linh Yên lơ đãng rửa tay, nuốt nước bọt nhìn đồ ăn trên bàn.

Đồ ăn này có chút hơi vượt phân cấp!

Bạn thân vạn tuế!