"Bởi vì chúng ta là đá lót đường cho nam chính và nữ chính."
Cuốn tiểu thuyết này, dưới góc nhìn của nữ chính, là một câu chuyện tình yêu vượt qua bao nhiêu gian khổ, nhẫn nại và kiên trì mới có thể đi đến đích cuối cùng.
Nàng và hoàng đế yêu nhau, nhưng hoàng đế không dám công khai sủng ái nàng, chỉ có thể giấu diếm, cho đến khi nắm quyền và không còn bị triều thần khống chế nữa, hắn cũng không dám công khai sủng ái nàng.
Trước đó, nàng là người không được sủng ái, thận trọng và vô cùng thông minh trong hậu cung đầy tranh đấu.
Nàng mặc kệ cho hậu cung đấu qua đấu lại, ngươi chết ta sống.
Cho đến cuối cùng, những người phụ nữ đầy tham vọng, không biết đủ và ham hư vinh đó đã nhận được những gì họ xứng đáng có được, và nàng, một tâm hồn trong sáng, không đấu tranh vì bất cứ điều gì, đã giành được tình yêu đích thực.
"Hoàng đế mới là trùm cuối." Đây là kết luận mà nàng đưa ra sau khi đọc hết truyện đó. "Hắn muốn thanh trừng hậu cung, nhưng hắn luôn mượn đao gϊếŧ người.”
"Đó là lợi thế của chúng ta."
Hắn ta sẽ không trực tiếp gϊếŧ người cho nên ở giữa đó sẽ có một khoảng không vô hình.
“Nhưng tớ sợ mình sắp chết rồi.”
Thật không may, nàng sắp tèo rồi.
Vì nàng xinh đẹp, tính tình hiền lành, phụ thân nàng lại có chức vụ thấp.
Cái chết của nàng sẽ không gây náo động nên nàng sẽ phải chết trước.
Hoàng đế luôn trêu đùa nàng giống như một sủng vật, chiều chuộng cái này cái kia, khiến các phi tần trong hậu cung tranh đấu không ngừng.
Hắn ta còn thiết kế cho vị trí tứ phi để trống, giống như một chiếc bánh lớn, treo trên người các nữ nhân trong hậu cung.
“Cứu tôi với.” Nàng đáng thương nhìn về phía đối phương.
Ôn Thải Doanh vừa ăn bánh đậu xanh, vừa hừ một tiếng hai tiếng, nói: "Cứu ngươi, cứu ngươi."
Là chuyện lớn đó.
Nàng là hoàng hậu uy nghiêm nhưng lại không bảo vệ được một Mỹ nhân ư?
Chúc Linh Yên ghi nhớ chuyện này, cảnh cáo: “Chúng ta không được để hắn dắt mũi, đặc biệt là cậu.”
Nếu để hắn dắt mũi cái chết không cách bai người còn xa nữa.
Ôn Thải Doanh bĩu môi: "Thứ chó chết đó, ta sẽ cho nó chút mặt mũi!"
Chúc Linh Yên: "..."
"Bình tĩnh nào," nàng khuyên. "Đây không phải là một trò chơi, chúng ta đã xuyên không đó."
Sắc mặt Ôn Thải Doanh rốt cục thay đổi một chút, nàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Không biết ở thế giới hiện thực chúng ta như thế nào rồi."
Ăn xong miếng bánh đậu xanh, nàng vỗ tay ngồi dậy.
Ánh mắt nàng rời đi, rơi vào sân cung điện xa lạ ngoài cửa sổ.
Họ chỉ mệt mỏi và ngủ quên trên xe một chút thôi mà đã xuyên không rồi?
Ôn Thải Doanh rất lo lắng bản thân không thể quay về, cha mẹ nàng sẽ làm sao đây, sức khỏe mẹ nàng không tốt, liệu bà có lo lắng không?
Chúc Linh Yên muốn an ủi nàng, nhưng môi lại mấp máy, lại không biết nên nói gì.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Nàng cố tỏ ra tích cực, “Đừng lo lắng cho chú và dì, chị cậu sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Ôn Thải Doanh còn có một chị gái.
Điều này khiến nàng được an ủi đôi chút, sau đó lại thở dài: "Tớ cũng hy vọng như vậy."
Giữ chiếc mũ phượng nặng nề trên đầu nàng không còn cảm giác hưng phấn ban đầu nữa.
Làm hoàng hậu thì tốt, nhưng nàng muốn trở về thế giới thực. Được bố mẹ bao bọc, làm một cô nàng ngu ngốc, mỗi tháng kiếm được một ít tiền, tan sở được ăn uống, nàng chỉ muốn là một công dân bình thường mà thôi.
"Sẽ ổn thôi." Chúc Linh Yên nói.
Nàng không quan tâm đến việc xuyên không.
Nàng không phải là trẻ mồ côi , nhưng cha mẹ nàng đã ly hôn từ khi còn nhỏ, họ đều đã có gia đình mới cho nên nàng đã sống một mình bao nhiêu năm qua rồi.
Giữa việc quay lại mở cửa hàng trực tuyến trong căn nhà thuê và trở thành một người vợ lẽ có thể chết bất cứ lúc nào ở đây cũng không có quá nhiều khác biệt.
Doanh Doanh đang ở đây, hai thế giới này đối với nàng cũng giống nhau mà thôi.
——
"Làm thế nào mà nàng ta lại lọt vào mắt của Hoàng hậu cơ chứ?"
Trong Lưu Vân cung, mấy mỹ nhân tụ tập lại với nhau, khuôn mặt trẻ đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nói cách khác, chỉ cần xinh đẹp là có thể được sủng ái sao?
Sau khi được hoàng đế sủng ái, giờ lại đến hoàng hậu.
"Ai biết được. Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta xem, nhìn chẳng có chút mặt mũi nào hết cả.”
Sau lời nhắc nhở này, một số Mỹ nhân nhớ lại cảnh tượng trong Phụng Nghi cung.
Thân thể mảnh khảnh mềm mại tựa vào chân hoàng hậu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nịnh nọt.
Giống như một con mèo ngoan ngoãn.
"Ồ."
"Thật đáng xấu hổ."
Mọi người đều khinh thường nàng ta.
Sau một lúc.
“Sao cô ta vẫn chưa về?”
"Hoàng hậu đã nói gì với cô ta chứ?"
Có người nhìn ra ngoài nói: "Hừ, Hoàng hậu thích nàng, vậy thì có ích gì?"
Trong cung này, người lớn nhất chính là hoàng đế. Nếu hoàng đế không sủng ái thì nàng cũng chẳng thể thăng cấp được.
"Đúng vậy."
Hoàng đế thích ai người đó sẽ được thăng cấp. Hoàng hậu thích ai thì có được phong làm phi tần không? Nhiều nhất cũng chỉ là mời uống trà mà thôi.
Haha, một tách trà đáng giá bao nhiêu?
“Đã về, đã về rồi!” Đột nhiên, một tiểu cung nữ chạy vào phòng, “Chúc Mỹ nhân đã trở về.”
Một số Mỹ nhân đồng loạt đứng dậy.
Bọn họ khựng lại một lúc rồi ngồi xuống.
“Trở về thì trở về, có chuyện gì ồn ào vậy?” Mọi người bình tĩnh ngồi xuống.
Chỉ nghe tiểu cung nữ nói: "Chúc mỹ nhân cũng mang về rất nhiều đồ vật, hình như là hoàng hậu ban thưởng!"
Bây giờ mọi người không thể ngồi yên: "Cái gì?"
Cả đám người thở dài đứng dậy, rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa vào đến sân đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ở cửa, uốn lượn duyên dáng như đóa sen trong vắt trong sương buổi sớm.
Một số Mỹ nhân nhìn chằm chằm vào cửa.
Phía sau Chúc Linh Yên, hai cung nữ nhanh chóng xuất hiện, theo sau là bốn thái giám, trên tay cầm khay, hộp, hòm.
Những mảnh gấm đẹp rực rỡ.
Một cặp bình cổ nổi tiếng.
Hộp hạt dưa vàng.
Một hộp trang sức bằng vàng và ngọc bích lấp lánh.
Xem những loại trà, đồ ăn nhẹ đó vốn dĩ đồ của bọn họ sao có thể so sánh được cơ chứ.