Chương 1

Đầu tháng hai, gió xuân se lạnh.

Những tia nắng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường hẹp cạnh đó.

Cô gái với mái tóc đen dài và khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay. Nàng đang cuộn tròn dưới tấm chăn gấm, thân hình nhỏ nhắn, nhẹ bẫng như một chú chim non.

“Chủ tử, ngài tỉnh lại đi.” Một tiểu thái giám đứng bên giường, cúi đầu nhẹ nhàng gọi: “Dậy uống thuốc thôi.”

Trong tiếng gọi dai dẳng của hắn ta, hàng mi dài của nàng run lên rồi từ từ mở mắt.

Đôi mắt trong veo và sáng ngời như phản chiếu ngọc trai và đá quý, đẹp đến mức khiến người ta giật mình.

Nàng chậm rãi chớp mắt, ánh mắt quét qua khuôn mặt tiểu thái giám, cảm thấy có chút choáng váng.

"Ngươi là ai--"

Giọng nói khàn khàn vừa phát ra đột ngột dừng lại.

“Chủ tử, nô tài đỡ người ngồi dậy.” Tiểu thái giám không chú ý đến hành vi kỳ lạ của cô gái, cúi người về phía trước, đưa tay cho nàng lên.

Chúc Linh Yên cảm thấy toàn thân yếu ớt và không còn chút sức lực nào.

Giống như bị cảm nhưng lại ăn không ngon, nàng cảm thấy yếu ớt như ba ngày chưa ăn gì.

Tiểu thái giám nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, cuối cùng Chúc Linh Yên cũng chịu ngồi dậy, nàng thở nhẹ một hơi khi đã thích ứng với cơn choáng váng của mình.

“Chủ tử, uống thuốc đi.” Tiểu thái giám nhét một cái gối mềm sau lưng nàng, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó bưng canh đen bốc khói đến trước mặt.

Chúc Linh Yên cầm lấy cái bát.

"A!"

Nàng có hơi bất cẩn, lẽ ra không nên uống nhiều như vậy.

"Chủ tử, người uống chậm thôi, cẩn thận nóng đó" Tiểu thái giám giật mình, vội vàng cầm chiếc khăn tay lên.

Chúc Linh Yên quay đầu đi, chịu đựng cơn đau rát và nuốt từng ngụm nhỏ.

Mặc dù trong trí nhớ của nàng, tên thái giám tên Tiểu Đậu Tử này đã hầu hạ “nàng” được hơn hai tháng. Nhưng nàng không phải là “chủ tử” và cũng không quen biết hắn ta..

Tiếp theo, Chúc Linh Yên chỉ đành uống từng ngụm nhỏ.

Một khuôn mặt xa lạ phản chiếu trong chiếc bát.

Cô nương đó có mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt to và chiếc mũi xinh xắn, tuy vẫn còn non nớt nhưng đã xinh đẹp khuynh thành.

Quy luật tự nhiên chính là nàng không may xuyên không sau khi đọc cuốn tiểu thuyết cung đấu có tên "Vô hà".

Đúng như tựa đề, cuốn tiểu thuyết này nói về tình yêu hoàn hảo và đẹp đẽ giữa nam và nữ chính.

Không hề nghi ngờ, nam chính chính là đương kim hoàng đế. Thân phận của nữ chính cũng không đến mức thấp kém, không phải tiểu cung nữ mà là một phi tần.

Nếu trong hậu cung chỉ có một nữ chính thì câu chuyện sẽ không thú vị.

Vì thế mà nhân sự của hậu cung khá phong phú. Có một hoàng hậu, một quý phi, vị trí tứ phi vẫn trống, bốn tần, sáu tiệp dư và tám mỹ nhân.

Với nhiều phụ nữ như vậy, việc duy trì mối quan hệ “Vô hà” giữa nam và nữ chính là điều khó khăn. Tuy nhiên, họ đã làm được điều đó, có được một tình yêu đích thực, không tì vết, hoàn hảo.

Về phần Chúc Linh Yên, nàng là mỹ nữ bị giáng chức trong hậu cung, ba chương đầu đã đi lĩnh cơm hộp.

Nói đến đây, "Chúc Linh Yên" cũng không nghĩ ra được, nàng chỉ là rót một chén trà, vô tình chạm vào tay áo của hoàng đế, sao có thể khiến long nhan nổi giận?

Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên thay đổi, hắn vung tay áo, trà lập tức lăn xuống, bắn tung tóe khắp sàn nhà. Hắn ta bỏ đi rồi ra lệnh giáng nàng Mỹ nhân.

"Chúc Linh Yên" tuổi còn trẻ, mới mười sáu tuổi, vô cớ bị hoàng đế sỉ nhục, không thể giải thích được nguyên nhân, trong lòng sợ hãi.

Tuy nhiên, nàng lại được hoàng đế đối xử khác biệt, khiến các phi tần khác ghen tị, sau khi bị giáng chức, có rất nhiều người đến chế nhạo nàng.

Cú ngã bất ngờ và nỗi sợ bị hoàng đế từ chối nhanh chóng khiến tâm lý của nàng suy sụp, cộng với dòng suối lạnh buốt, gió thổi qua khiến nàng ngã gục.

Tiểu Đậu Tử đứng bên cạnh xin nàng uống thuốc nhưng nàng không uống được.

“Chủ tử, tối qua ngài ăn không nhiều, để nô tài đến ngự thiện phòng lấy đồ ăn cho ngài?" Tiểu Đậu Tử thấy nàng cuối cùng cũng chịu uống thuốc thì rất vui mừng.

Chúc Linh Yên vừa uống đủ nước. Dù bụng nóng nhưng không được bổ sung carbohydrate và protein cho nên toàn thân đang kêu gào vì đói.

“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng nói.

Thấy nàng như vậy, trên khuôn mặt của xinh đẹp của Tiểu Đậu Tử lộ ra chút vui mừng, vội vàng nói: "Chủ tử, ngươi nghỉ ngơi đi, nô tài sẽ đi ngay."

Hắn ta chắp tay, cúi người rồi đi ra ngoài.

Chúc Linh Yên nhìn bóng lưng của hắn.

Xưa nàng có hai tiểu cung nữ, nhưng sau khi bị giáng chức và lâm bệnh, hai tiểu cung nữ đã biến mất.

Có lẽ họ đã tìm được bến đỗ mới. Về phần Tiểu Đậu Tử, có lẽ hắn không có nơi nào để đi nên ở lại với nàng.

Thuốc nóng tán đi, tứ chi dần dần ấm lên, Chúc Linh Yên không khỏi ngáp một cái.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt ngấn lệ.

Đó là phía đông, cách đó vài cung điện là Phụng Nghi cung của Hoàng hậu...

Tên hoàng hậu là Ôn Thải Doanh, cùng tên với người bạn thân nhất của nàng.