Chương 37

Sáng sớm ngày hôm sau, Ly đã trở mình thức giấc. Cô theo thói quen với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường mở ra xem. Trong lòng cô đột nhiên hẫng vài nhịp khi không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào từ anh.

Trong lòng Ly đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cả ngày hôm ấy, cô cáu gắt vô cớ với tất cả mọi người. Kiều nhìn thấy hành động lạ thường của cô, không nhịn được lên tiếng:

” Mày hôm nay lên cơn à. Làm cái đéo gì cũng gắt gỏng. Có hỏi mày ăn hoa quả không mày cũng gắt gỏng. Mới bầu bí mà đã thế này, đến lúc gần đẻ thì ai hầu được mày.”

Ly nghe Kiều nói thì liền khựng lại. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Ổn định lại cảm xúc của mình, thở dài nói:

” Xin lỗi mày, hôm nay tao không được ổn.”

” Có gì thì nói ra cho nó thoải mái.”

Ly nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút phức tạp, cô do dự một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:

” Thật ra, từ hôm qua không thấy anh Tùng liên lạc lại. Tao lo quá.”

” Mày gọi cho anh ấy chưa?”

” Tao gọi rồi, nhưng thuê bao. Vậy nên lại càng lo lắng. Không biết anh ấy có gặp chuyện gì không.”

” Nếu mày đã lo lắng như vậy, thì đến công ty anh ấy tìm thử xem.”

” Được hả.”

” Ừ, cứ đến cho yên tâm. Chứ mày ở nhà đứng ngồi không yên, tâm trạng không tốt là cũng ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy.”

Cô gật đầu đồng tình, sau đó vội thay quần áo rồi đi đến công ty anh.

Lâu lắm rồi, từ ngày xảy ra chuyện video của cô bị tung lên mạng, thì hôm nay cô mới bước chân lên phố. Đi được vài bước, cô lại gọi vội một chiếc taxi rồi leo lên. Cô muốn đi bộ trên phố, nhưng cô lại sợ, sợ người khác nhận ra mình trong video đó.

Đứng trước cổng công ty anh, cô ngước mắt lên nhìn toà nhà cao 48 tầng. Cô đứng bên ngoài đi tới đi lui, trong lòng cô không khỏi lo lắng, sợ rằng sẽ có người trong công ty anh nhận ra cô. Đến lúc ấy, cô lại làm anh xấu hổ.

Nghĩ vậy, Ly lựa chọn ngồi bên ngoài cổng công ty chờ anh. Cô chờ cho đến khi toàn bộ nhân viên của công ty đi về vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Ước chừng cô chờ hơn 2 giờ đồng hồ nữa, mới thấy anh bước ra khỏi cổng công ty. Cô vui vẻ định chạy lại gọi anh thì lại nhìn thấy tiếng quát lớn:

” Tùng, con đứng lại đó. Mẹ chưa nói chuyện xong với con.”

Tùng thở dài đứng lại, anh gắt lên:

” Con đã nói với mẹ rồi. Tại sao mẹ vẫn không chịu hiểu vậy? Rút cục mẹ có muốn con trai mẹ được hạnh phúc không?”

” Mẹ muốn con được hạnh phúc, nhưng mẹ cũng không chấp nhận có một người con dâu làm đĩ.”

” Mẹ, làm ơn. Nhưng con yêu Ly.”

” Vậy con muốn mẹ chết con mới vừa lòng đúng không?”

” Mẹ…”

Bà An không để cho Tùng nói hết câu liền bỏ đi trước. Cô lấp đằng sau gốc cây vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh. Tấm lưng gầy của cô tựa vào gốc cây từ từ trượt xuống.

Cái đầu nhỏ úp xuống hai đầu gối, cô cố gắng ngăn cho hai dòng nước mắt chảy nhưng không được.

Ly không biết mình đã ngồi khóc bao nhiêu lâu, cô chỉ biết cho đến khi hai bàn chân truyền đến một trận tê dại mới dừng lại. Cô chậm rãi đứng lên, lững thững hoà theo dòng người đi về.

” Anh Trọc, kia nhìn như con Ly nhỉ”

Thằng Trọc ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng thằng đàn em chỉ, miệng cũng theo đó hỏi:

” Con Ly đâu?”

” Đằng kia kìa anh.”

” Mày lái xe tấp vào vỉa hè đi.”

Xe thằng Trọc vừa đi sát vào vỉa hè, thằng Trọc hạ cửa kính xe ô tô gọi lớn:

” Ly.”

Ly đang lững thững đi bộ, nghe tiếng gọi cô giật mình nhìn xung quanh.

” Đây này.” Thằng Trọc thò tay ra ngoài cửa kính xe vẫy vẫy.

” Anh Trọc.” Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy thằng Trọc.

” Lên xe đi, tao đưa mày về.”

” Em tự về được.”

” Lên đi. Mày để tao nói nhiều thế nhỉ.”

Ly mở cửa xe bước lên, cô ngồi im lặng một góc trên xe. Thằng Trọc nhìn cô nhíu mày hỏi:

” Vừa khóc đấy à? Không làm đĩ nữa thì phải vui chứ, khóc lóc cái đéo gì vậy?”

” Anh làm sao hiểu được.”

” Chúng mày đúng là khó hiểu. Lúc còn làm thì khóc vì tủi thân. Đến lúc được chuộc ra rồi thì cũng khóc. Đàn bà như chúng mày, đúng là đéo ai chiều được.”

Thằng Trọc vừa nói xong đã bị cô giật lấy cánh tay, ánh mắt cô kinh ngạc nhìn nó:

” Anh nói gì, anh bảo ai chuộc em ra.”

Thằng Trọc thoáng chột dạ: ” Tao nói thế à?”

Thằng đàn em đang lái xe, không hiểu chuyện gì, ngơ ngác phụ hoạ:

” Đúng rồi, anh vừa nói có người chuộc nó ra đấy.”

Thằng Trọc lườm thằng đàn em. Gõ đầu nó mấy cái, tức giận nói:

” Đúng là thằng ngu. Nuôi chúng mày tốn cơm, tốn gạo.”

” Anh Trọc, anh nói đi. Ai chuộc em ra.”

” Tao không nói được. Mà mày xuống xe đi, tao còn đi có việc, giờ không tiện đưa mày về đâu.”

” Anh Trọc, anh nói đi. Anh không nói em không xuống.”

” Mày dai thế nhỉ? Thằng Tùng chuộc mày với con Kiều ra chứ sao. Nó dặn tao không được nói gì với mày. Mày cũng đừng để lộ ra tao nói.”

Hai tay cô đang nắm lấy cánh tay thằng Trọc liền buông ra. Cô ngẩn người ra một lúc lâu, rất lâu sau mới trở lại bình thường.

Từ lúc gặp thằng Trọc xong, trong lòng cô càng trở lên rối bời. Cô cứ nghĩ là do thằng Trọc đơn phương chấm dứt hợp đồng. Ngàn vạn lần không nghĩ đến việc là do anh chuộc cô và Kiều ra.

Hoá ra, trước giờ mọi thứ anh vẫn lặng lẽ làm cho cô như vậy. Dù bất cứ lúc nào, anh cũng vẫn lặng lẽ bên cạnh cô. Dù cho không được cô đáp lại, thì anh vẫn không một lời oán trách.

———