Chương 26

Sống lưng thằng Trọc căng cứng, vài giọt mồ hôi bắt đầu rỉ ra thấm vào chiếc áo sơ mi nó đang mặc. Giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục lại một lần nữa vang lên:

” Tôi muốn anh giao Thư cho tôi.”

Thằng Trọc nuốt nước miếng, khó khăn nói:

” Tùng, không phải chú không biết. Cái gì cũng có quy định của nó. Trước đó chuyện con Ly với con Kiều anh đã phá lệ cho chú đưa chúng nó đi rồi. Chuyện lần này, chú đừng làm khó anh.”

Thằng Trọc nói xong, đầu dây bên kia liền im lặng, rất lâu sau Tùng mới lại tiếp tục lên tiếng:

” Anh chấp nhận đánh đổi sự an toàn của anh em vì cô ta???”

” Tùng, chú đừng có được nước lấn tới.”

” Anh suy nghĩ đi. Rồi gọi lại cho tôi.”

Tùng vừa dứt lời xong thì liền dập máy luôn. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy xót xa nhìn cô đang nằm trên giường bệnh.

Bàn tay anh khẽ vuốt lấy vài sợi tóc xoã xuống gương mặt cô. Hai mắt cô nhắm nghiền, hai đầu lông mày lúc nào cũng nhíu chặt lại, giống như cô đang mơ thấy ác mộng vậy.

Tùng nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, bất chợt, sống mũi anh cay cay, anh chỉ tiếc rằng mình không thể thay cô gánh vác hết tất cả mọi chuyện. Một người nhỏ bé như cô mà lại đang gánh trên vai quá nhiều gánh nặng.

Anh nhìn cô đầy yêu thương, bờ môi mỏng khẽ mấp máy:

” Điều gì khiến em kiên cường như vậy.???”

9h tối, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Nhìn màn hình điện thoại, anh chậm rãi bắt mắt, chưa để anh phải nói gì, đầu dây bên kia đã vội nói:

” Giải quyết bên ngoài.”

” Được.”

Cuộc gọi đó không phải ai khác chính là thằng Trọc. Nó nói giải quyết bên ngoài, có nghĩa là nó đã ngầm chấp nhận để cho anh giải quyết con Thư, chỉ cần không gây sự trong quán là được. Chỉ cần là ở bên ngoài quán Bar, thằng Trọc nó nhất định sẽ không can thiệp.

Thông điệp đã rõ ràng, Tùng liền nhanh chóng bấm số gọi cho người của mình, bờ môi mỏng lạnh lẽo phun ra từng chữ:

” Giải quyết đi.”

Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ hại ai. Nhưng nếu anh không giải quyết dứt khoát, người con gái của anh chắc chắn sẽ còn chịu nhiều tổn thương. Đã nhiều lần anh muốn bỏ qua, thế nhưng chính vì anh không dứt khoát mới hại cô thê thảm như vậy.

Hơn nữa, mọi chuyện cũng đều do anh mà ra. Là do anh nên cô mới bị Thư hận thù như vậy. Thực lòng mà nói, anh mới là người có lỗi với cô rất nhiều.

Sau khi Kiều quay trở lại, anh nhẹ nhàng nói:

” Em chăm sóc Ly giúp anh. Anh phải trở về công ty lo chút việc.”

” Anh đi đi, ở đây có em lo rồi.” Kiều gật đầu trả lời.

Tùng nhìn Kiều gật đầu, sau đó ngoái lại nhìn cô lúc lâu rồi mới rời đi. Anh đi được khoảng 1 tiếng thì cô tỉnh lại, thấy cô tỉnh, Kiều vội gọi bác sĩ đến xem bệnh tình của cô.

” Bác sĩ, bạn tôi không sao chứ?”

Vị bác sĩ sau khi khám cho Ly xong, chậm rãi trả lời:

” Cô ấy ổn, tránh xúc động nhiều quá kẻo lại ảnh hưởng đến thai nhi.”

Nghe bác sĩ nói đến thai nhi, hai mắt cô mở lớn, tựa hồ như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Khoé miệng cô lắp bắp, khó khăn lắm mới nói thành lời:

” Bác…bác sĩ…nói sao…? Thai…thai…tôi có thai…???”

Vị bác sĩ nhìn cô gật đầu, mỉm cười nhẹ: ” Đúng vậy, cô có thai được 5 tuần rồi. Hiện thai nhi còn yếu, cô nên chú ý dưỡng thai, ăn uống đầy đủ, đặc biệt hạn chế xúc động mạnh. Nếu không, sẽ khó mà giữ được đứa bé.”

Kiều nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp, chỉ biết cúi đầu cảm ơn bác sĩ.

Sau khi mọi người rời đi, cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng lại. Kiều nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh, ngồi xuống cạnh cô.

Không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh như chết. Phải rất lâu sau, Kiều mới chậm rãi lên tiếng:

” Mẹ mày tỉnh rồi, cũng ăn và uống thuốc rồi. Lúc tao sang đây, là mẹ mày ngủ rồi. Tâm lý bà cũng ổn định hơn, mày không cần quá lo lắng.”

” Ừ.”

” Mày ổn chứ?”

Cô im lặng trước câu hỏi của Kiều, cô không biết nên trả lời nó ra sao, nói ổn thì không ổn, cô thở dài:

” Mày nghe bác sĩ nói gì chưa? Họ bảo tao có con đấy. Mày nghĩ tao ổn không? Mẹ kiếp, nó là con ai tao cũng đéo biết đây này. Mày biết tính tao mà, tao làm gì cũng cẩn thận, đi khách xong tao luôn uống thuốc tránh thai. Làm sao có chuyện này xảy ra được. Ông bác sĩ kia gạt tao đúng không? Đúng không? Tao không hề có con, họ cố tình gạt tao đúng không???”

Kiều hai tay giữ chặt hai vai cô, nhìn cô đau xót:

” Mày bình tĩnh đi. Phải bình tĩnh mới có cách giải quyết được. Lát nữa mình sẽ khám lại, được không?”

” Không, không cần phải khám. Tao không khám, tao không thể có thai được. Không thể, chắc chắn là không thể.”

Cô vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Càng không thể tin khi trong bụng mình đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.

Kiều thấy phản ứng mạnh mẽ của cô, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ:

” Mày ngủ chút đi, để bình tĩnh lại. Bình tĩnh rồi thì mới tính tiếp được.”

” Ừ.”

Sau khi thấy cô nằm ngủ rồi, Kiều nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi ra ngoài. Kiều vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cô là hình ảnh của Tùng.

” Anh nghe hết rồi?”

———