Chương 19

Cả người cô áp sát vào người thằng Hổ, thằng Hổ càng ôm cô thì sự hưng phấn trong người càng tăng cao. Cuối cùng nó cũng cùng cô hòa nhập làm một, Ly mất hoàn toàn kiểm soát của bản thân, cả người mềm nhũn mặc kệ thằng Hổ muốn làm gì thì làm.

Chiếc xe ô tô đen bóng chạy với tốc độ nhanh đột ngột phanh lại, bánh xe ma sát trên mặt đường tạo lên tiếng kêu kin kít. Tùng bước xuống xe, lẳng lặng đi vào bên trong. Thư ngồi bên ngoài nhìn thấy sự xuất hiện của Tùng thì ngạc nhiên không nói lên lời.

Cước bộ của Tùng mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt thằng Trọc, giọng nói lạnh như băng ngàn năm:

“ Ở đâu?”

“ Phòng Vip 1.” Thằng Trọc nhàn nhạt trả lời.

Tùng không nói thêm bất kì lời nào, đi thẳng về phía phòng Vip 1. Thư nhìn thấy Tùng đi về phía phòng Vip 1 thì thái độ có chút khẩn trương, vội vàng chạy lại cầm tay Tùng:

“ Em đây, anh tìm em đúng không?”

“ Buông tay ra.”

“ Tùng, anh đừng đối xử với em như vậy. Em biết em sai rồi, là em không tốt, là em đã không ngoan ngoãn nghe lời anh.”

“ Bỏ tay ra.”

Tùng gằn giọng nói, sau đó hất tay Thư ra khiến cho cô ta ngã nhoài ra đất. Thư nhìn Tùng đi về phía phòng Vip 1, dưới mái tóc dài xõa xuống là một nụ cười thỏa mãn.

Tùng dừng chân trước cửa phòng Vip 1, anh ngang nhiên mở cửa phòng ra. Anh gắt gao nhìn chằm chằm một màn trước mắt. Vốn dĩ khi vừa đến đây, anh đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, nhưng anh vẫn luôn tự nhủ và hy vọng trường hợp xấu ấy sẽ không xảy ra.

Thế nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, vẻ mặt Tùng như chết lặng, lòng anh như bị đυ.c khoét một khối, đau đớn khó chịu được.

Trước mắt Ly vẫn là một khối hình ảnh mơ hồ, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, cô không còn nhận thức được trước mắt cô là ai, càng không thể nhận thức được hành động của mình đang làm là như thế nào. Tùng vớ lấy chai rượu trên bàn, bất ngờ lao đến, đập thẳng vào đầu thằng Hổ.

Chai rượu lập tức vỡ tan, cùng lúc đó trên trán thằng Hổ bắt đầu xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Thằng Hổ bất ngờ dừng động tác, buông cô ra khỏi người nó, nó nhíu mày chửi lớn:

“ Mẹ kiếp, thằng nào dám đánh lén tao. Thằng chó nào?”

“ Là tao. Mày định làm gì?”

Thằng Hổ nghe thấy tiếng anh thì liền im bặt. Nó lúc này mới nhìn xung quanh, toàn bộ đàn em của nó đều bị người của Tùng áp chế từ lúc nào. Một tia sợ hãi nhanh chóng lan tràn khắp tim thằng Hổ.

Anh lạnh lùng nhìn thằng Hổ, ánh mắt như muốn gϊếŧ chết thằng Hổ ngay lập tức:

“ Mày chán sống rồi đúng không?”

Thằng Hổ cố gắng điều tiết hơi thở, nó biết anh, biết anh là ai và càng biết rõ thế lực của anh như thế nào. Khóe miệng thằng Hổ lắp bắp:

“ Anh Tùng, sao anh lại hỏi vậy? Em đang cùng mấy anh em vui chơi mà.”

“ Mày hết chỗ chơi nên mới tìm đến người phụ nữ của tao vui chơi đúng không? Hay mày muốn hết nhân giống???”

Thằng Hổ nghe anh nói vậy xong thì mặt mày tái mét lại, bàn tay vội ôm lấy cậu nhỏ. Tùng đi lại phía cô, cởϊ áσ mình ra khoác lên trên người cô rồi đạp một cái thật mạnh vào chỗ cậu nhỏ của nó. Thằng Hổ nhăn mặt vì đau, thế nhưng tuyệt nhiên không dám kêu một tiếng, chỉ biết bặm chặt môi nín nhịn nỗi đau này.

Anh bế cô trên tay, hơi ngoái đầu lại nhìn về phía sau nói: “ Đừng để tao phải cắt bỏ cái gớm ghiếc ấy của mày. Nhỡ kĩ, nếu còn một lần nữa mày đυ.ng đến cô ấy, đừng trách tao không cảnh cáo mày trước. Dọn dẹp cho sạch sẽ đi.”

“ Vâng.”

Thằng Hổ nhìn anh đưa cô ra ngoài, lại cộng thêm sự mất mặt trước mặt đám đàn em khiến cho nó càng thêm cay cú. Ngay sau khi anh bế cô rời đi, khóe mắt thằng Hổ xuất hiện vài tia máu, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía xa, trong lòng không ngừng nổi lên những toan tính.

Tùng bế cô đi lướt qua Thư, đặt cô vào trong bên trong xe, dặn người canh chừng cẩn thận, còn mình thì trở vào bên trong quán Bar.

Trong một căn phòng Vip khác, là hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, hai người đàn ông đó không phải ai khác chính là anh và thằng Trọc. Tùng vắt chéo chân ngồi trước mặt thằng Trọc, giọng nói anh bá đạo vang lên không cho thằng Trọc thương lượng:

“ Đây là tiền chuộc hai người họ. Từ giờ họ được tự do.”

Thằng Trọc nhìn anh, giọng nói có vài phần khó xử: “ Chú cũng biết đấy, làm gì cũng có quy tắc và quy định. Chỗ con Ly và con Kiều cũng vậy. Nếu như cứ mang tiền đến chuộc người, thì quán anh cũng nhiều đứa được tự do rồi.”

“ Tôi không nói hai lời. Người tôi đã mang đi, anh có muốn bắt về cũng không thể bắt được. Nếu anh muốn bắt hai người đó về thì cũng nên biết người anh đang muốn đối đầu là ai.”

Tùng để lại câu nói rồi đứng dậy rời đi. Vốn dĩ anh sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện này hay xen vào khi chưa nói chuyện trước với cô. Thế nhưng, với tình hình hiện tại, nếu anh không làm thế này thì không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đến với cô nữa.

Nếu như cô đã đồng ý để cho anh bảo vệ cô thì anh càng không thể để cô bị người khác ức hϊếp được. Chuyện ngày hôm qua xảy ra cũng là do anh đã không sắp xếp ổn thỏa cho cô. Gía mà anh chuộc cô ra từ sớm, giá mà anh đưa cô ra ngoài từ sớm thì chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra.

Tùng nhìn cô nhắm mắt nằm trên giường, trên làn da trắng nõn là chi chít những dấu đỏ, nhiều chỗ còn xuất hiện cả những vết bầm tím. Hai đầṳ ѵú của cô bị cắи ʍút̼ đến sưng đỏ, Tùng khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy nhũ hoa của cô, nhẹ nhàng hôn hít, giọng nói khàn đặc nơi cổ họng:

“ Xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em.!!!”

———