Chương 8

Giản Tử Yến đã trải qua cuộc sống với sự chăm sóc và bầu bạn của mẹ mình trong mấy ngày nay.

Mấy ngày nay không có người tới quấy rầy bọn họ, trừ việc bọn họ không thể ra khỏi nhà an toàn, tất cả mọi thứ tựa hồ trở lại thời điểm hai mẹ con nương tựa vào nhau khi còn bé.

Thỉnh thoảng, Giản Tử Yến rơi vào trạng thái mơ hồ khi nhìn vào bóng dáng của mẹ mình.

Dường như cuộc sống của họ thật tươi đẹp và yên bình, những người đang nhìn chằm chằm vào cậu trong bóng tối muốn lấy mạng cậu, những người không biết sự thật và vu khống cậu một cách ác ý không bao giờ tồn tại.

Nhưng trạng thái xuất thần này chỉ kéo dài trong chốc lát, Giản Tử Yến biết mình còn có việc phải làm.

Trong thời gian nằm dưới trướng của Ông Kiến Bách, cậu không chỉ điều tra Giang Chi Viễn và những người khác, làm mục tiêu trọng điểm, mà Ông Kiến Bách mới là đối tượng điều tra hàng đầu.

Mặc dù Ông Kiến Bách xảo quyệt không muốn tiết lộ thông tin của mình một cách dễ dàng, nhưng Giản Tử Yến đã hoạt động bí mật trong một thời gian dài cuối cùng đã đào được một số thông tin tuyệt mật.

Cậu đang phân loại những thứ này trong những ngày gần đây.

"Tử Yến, đến giờ ăn rồi."

Giọng của mẹ cậu vang lên bên ngoài phòng làm việc, Giản Tử Yến đáp lại.

Cậu đặt tài liệu mới được viết vào kho lưu trữ vi mô, sau đó hủy tệp cục bộ và đặt kho lưu trữ bên cạnh.

Khi ra ngoài, cậu theo thói quen đóng và khóa cửa phòng làm việc.

Đây là thói quen cậu đã hình thành trong những năm làm công tác ngầm, đương nhiên không phải để đề phòng mẹ, chỉ là cậu phải cẩn thận bảo quản những tin tức quan trọng như vậy.

Đây là thứ hoàn toàn có thể hạ bệ Ông Kiến Bách, nếu không, ngay cả khi Trì Châu và những người khác bắt được Ông Kiến Bách, ông ta sẽ có vô số cách để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Nhìn thấy hành vi của cậu, Lan Xuân Hoa không biểu lộ gì, đem canh cho Giản Tử Yến và nhìn cậu ăn một cách ôn nhu.

Mẹ và con trai hiếm khi có thời gian ở bên nhau lâu như vậy giờ cả hai đều trân trọng điều đó.

Nhìn cậu, Lan Xuân Hoa lộ ra một chút do dự: "Tử Yến..."

“Dạ?” Giản Tử Yến ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lan Xuân Hoa, trong lòng cậu lờ mờ đoán ra.

Lam Xuân Hoa mở miệng, thoáng chốc nói: "Lần này bọn họ làm lớn như vậy, chẳng phải là... Con sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Giản Tử Yến biết rằng mẹ cậu không thể không hỏi.

Mấy ngày nay mẹ vẫn kiên nhẫn đi theo cậu, biết cậu có công việc đặc biệt, cũng chưa từng chủ động hỏi han gì, nhưng thấy nhiều ngày như vậy vẫn không có tín hiệu dỡ bỏ lệnh cấm, mẹ cậu đành thôi, nhưnh lòng vẫn lo lắng.

“Có chút vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy.” Giản Tử Yến cười nói: “Là bởi vì bọn họ làm ầm ĩ lên, mẹ yên tâm, bọn họ bắt được người chúng ta có thể rời khỏi đây.”

“Ra là vậy.” Vẻ mặt Lan Xuân Hoa vẫn không có thoải mái, mà là tràn đầy do dự.

Ánh mắt Giản Tử Yến dán chặt vào vết dầu mỡ nổi lên từ nước mì, hai người im lặng vài phút, sau đó cậu đột nhiên bưng bát canh lên hớp một ngụm lớn.

"Mẹ, sau khi chuyện này kết thúc, con sẽ đổi công tác."

Lan Xuân Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nheo đầy vẻ kinh ngạc.

Giản Tử Yến lông mày ánh mắt dần dần dịu đi, thanh âm mềm mại: "Con biết người vẫn luôn lo lắng cho con, nhiệm vụ này hoàn thành xong con sẽ rời đi, sẽ không nguy hiểm như vậy, khi đó con sẽ có nhiều thời gian hơn thường xuyên về nhà với mẹ."

Nghe những gì cậu nói, Lan Xuân Hoa thay vào đó tỏa ra do dự, thậm chí còn kìm nén niềm vui của mình, không thể tin được.

Nhìn thấy bà như vậy, trái tim chật vật của Giản Tử Yến dần lắng xuống.

Cậu nói: “Lần này là thật mẹ ạ, khi vụ án này kết thúc, chúng ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ không phải lo lắng về nó nữa”.

“Được, được, được.” Lan Xuân Hoa hưng phấn nói liên tiếp ba câu, sau đó bà bằng lòng tin rằng lần này con trai mình thực sự trở về, bà lấy tay run rẩy lau nước mắt, “Con ngoan, có những lời này, mẹ yên tâm rồi."

Giản Tử Yến cố nén chua xót trong mắt, nhẹ giọng nói: "Thực nhanh sẽ kết thúc, mẹ yên tâm, chúng ta ăn cơm trước đi."

Lúc này Lan Xuân Hoa mới vui vẻ cầm đũa lên, bà không nhìn thấy sự do dự trên mặt con trai mình.

Đêm đó, Trì Châu lại đến thăm.

Ngay khi Giản Tử Yến nhìn thấy hắn, cậu nhận ra rằng có một bước tiến mới trong nhiệm vụ, cậu đã an ủi Lan Xuân Hoa và mời Trì Châu vào thư phòng một mình.

Trì Châu đặc biệt đến gặp cậu sau khi cậu làm phóng viên chìm được một năm, trong bộ phận phụ trách những vụ án nguy hiểm và khó khăn nhất thế giới này, người đến người đi, hoặc là chết không toàn thây, hoặc là phải bỏ việc do những tổn thương nghiêm trọng về thể chất và tinh thần, Trì Châu được coi là người cậu quen biết lâu nhất.

Tuy nhiên, hai người luôn là đồng nghiệp việc công xử theo phép công, Giản Tử Yến biết rằng Trì Châu lòng mang kính trọng đối với cậu, nhưng cậu không biết khi nào trong mắt Trì Châu lại thể hiện ... một sự dịu dàng phức tạp như vậy?

Giản Tử Yến nghi ngờ rằng mình đã sai, cậu âm thầm lắc đầu, quả nhiên, sau một thời gian dài yên ổn, nhận thức của cậu đã giảm sút.

“Tìm thấy người rồi sao?” Cậu cắt ngang câu chuyện.

"Địa điểm cụ thể vẫn chưa được xác nhận, nhưng vị trí đúng đã được khoanh vùng." Trì Châu không chớp mắt nhìn Giản Tử Yến, trong mắt ẩn chứa sự tham lam cực lớn, "Gần đây ông ta hình như có chút lo lắng, hơn nữa đã bại lộ dấu vết, người của chúng ta đã có thể nắm chặt hành tung."

"Ra vậy."

Giản Tử Yến hơi ngạc nhiên, theo phong cách ứng xử ngắn gọn và có năng lực của Trì Châu trước đây, hắn sẽ không bao giờ làm những hành động không cần thiết, vì vậy lần này hắn đặc biệt đến cửa, nghĩ rằng hắn đã có chỉ dẫn cụ thể rõ ràng cho bước tiếp theo.

Nhưng cậu không ngờ rằng cậu chỉ nhận được một vị trí đại khái .

Thấy vẻ mặt hơi khó hiểu của Giản Tử Yến, Trì Châu khẽ dời ánh mắt sang chỗ khác để tránh cảm xúc rõ ràng trong ánh mắt va chạm với cậu.

Quả thật, dựa theo quá khứ, khi không có tin tức rõ ràng như vậy, chuyến đi này hắn nhất định sẽ không tới.

Nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến cử chỉ mềm mại của Giản Tử Yến khi cậu mở cửa tối hôm đó, ánh mắt lo lắng mà cậu thể hiện khi hắn dùng khăn ấm lau mặt...

Sự tự chủ của hắn gần như sụp đổ.

Hắn muốn gặp cậu, những suy nghĩ chưa từng có chạy khắp cơ thể hắn, hắn muốn gặp Giản Tử Yến, cho dù chỉ là để nói một lời vô nghĩa.

Nhưng hắn không dám bộc lộ cảm xúc hỗn loạn của mình trước mặt Giản Tử Yến, những cảm xúc mơ hồ và méo mó của hắn là một loại khinh nhờn đối với tiên sinh.

Thấy Trì Châu dường như không còn gì để nói, Giản Tử Yến phải tin rằng hắn có đến để nói cho cậu tin tức mơ hồ này.

Nhưng tình cờ là cậu cũng có chuyện muốn nói với Trì Châu.

"Bộ trưởng Trì..."

"Tiên sinh, ngài vừa mới xem cái này sao?"

Giọng nói của hai người trùng vào nhau, Giản Tử Yến nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bàn làm việc của mình, đó là một cuốn album ảnh đang mở.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là những bức ảnh được lưu bên trong không được chụp cẩn thận mà mỗi tấm đều có lỗ thủng, như thể ai đó đã xé chúng ra từng chút một, rồi cẩn thận bảo vệ chúng.

Giản Tử Yến đưa tay đóng album lại: "Mấy ngày nay tôi không có việc gì làm ngoại trừ phân loại tài liệu, vì vậy tôi lật xem những bức ảnh cũ."

Bàn tay đưa ra của cậu chồng lên bàn tay muốn nhặt album ảnh của Trì Châu, Trì Châu run lên như bị bỏng.

Giản Tử Yến vội vàng quan tâm nhìn sang: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

“Không, không.” Trì Châu nhìn đi chỗ khác, gián đoạn như vậy liền thuận lợi đem album ảnh nhặt lên.

Sau khi nhìn rõ người trong ảnh, đồng tử của hắn co rút lại, đáy lòng đau đớn run lên.

"Đây là..." Hắn khàn giọng nói, "Đã lâu không thấy mặt bọn họ."

Đôi mắt của Giản Tử Yến cũng mờ đi.

Trong album ảnh này là những đồng đội đã hy sinh.

Thân phận của Giản Tử Yến quá đặc biệt, tất cả những người có quan hệ với cậu đều phải để lại một tấm hình, để không bị tìm ra thông tin của người nhà, vì vậy Giản Tử Yến rất khó để thu thập những thông tin này, thậm chí có người còn cắt ra từ sơ yếu lý lịch của họ.

Tất cả các bạn trẻ đều hướng về ống kính, mỉm cười ngượng ngùng tươi tắn, điểm chung duy nhất của họ là ánh sáng trong mắt.

"Mấy ngày nay tôi đang suy nghĩ về một số chuyện trong quá khứ." Có lẽ là do gió đêm quá yên tĩnh, cũng có lẽ là do Trì Châu là người bạn đồng hành duy nhất cùng đi với Giản Tử Yến. Lúc này, Giản Tử Yến lộ ra một tia bình dị mềm mại, "Nghĩ nhiều một chút, chỉ sợ sẽ quên mất mặt bọn họ."

Trì Châu nghĩ rằng trái tim của hắn đủ bình tĩnh để đối mặt với những điều này, nhưng hắn gần như đã từ bỏ mũ và áo giáp của mình dưới một câu nói đơn giản của Giản Tử Yến.

Hắn đã hối hận vì định nhặt album ảnh lên, ngay khi hắn định đóng nó lại, Giản Tử Yến đã đưa tay cầm lấy album ảnh.

Những đầu ngón tay bóng loáng và xinh đẹp của cậu lướt nhẹ trên khuôn mặt trong một bức ảnh.

"Đây là Tiểu Phong." Giản Tử Yến nhẹ nhàng nói, "Tôi mới biết anh ấy được hai tháng. Chúng tôi cùng nhau bí mật làm cho vụ án hầm trú ẩn kia, có người tiết lộ ra bên trong có phóng viên, anh ấy vì không để tôi bại lộ, ngay trước mặt tôi một người sống sờ sờ bị đánh chết."

Cậu lật một trang.

"Đây là Tiểu Duy. Anh ấy là người lính phụ trách hộ tống tôi đến giao tài liệu trước đó, xe bị phục kích giữa chừng, anh ấy đẩy tôi ra khỏi xe và tự mình lao vào vụ nổ."

"Đây là A Lam."

"Đây là Lăng Dương. . ."

"Được rồi."

Giọng Trì Châu khản đặc đến đáng sợ, lần đầu tiên hắn muốn mang cuốn album đi mà không cần sự đồng ý của Giản Tử Yến.

Cậu nhớ rõ từng cái chết như vậy, hiện tại chính mình tính mạng bị uy hϊếp, cậu nhìn những đồng đội chết trong tay này có tâm trạng gì?

Tuy nhiên, Giản Tử Yến hơi xoay người để tránh tay hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn.

“Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao.” Trong mắt Giản Tử Yên quả thực không có u sầu hay bi thương, chỉ có sự trong sạch và kiên cường từ trong xương lan ra.

Những quá khứ tan nát đó không làm cậu choáng ngợp mà còn tạo cho cậu một tâm hồn trong sáng hơn, dù trong phòng không bật đèn nhưng Trì Châu vẫn cảm thấy như có một tia sáng chói lọi nào đó chiếu vào mắt mình.

"Chính nghĩa cần máu tươi để giám chứng cùng bảo vệ. Họ đã chọn đi trên con đường này, chúng ta cũng vậy." Trong mắt Giản Tử Yến có một vẻ không nói rõ được, "Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, để những dòng máu này không biến thành màu trắng, chúng ta một khắc cũng không thể thả lỏng."

“Tôi hiểu, thưa ngài.” Trì Châu trong mắt tràn đầy đau lòng cùng bi thương, tiến lên một bước, lấy hết dũng khí nắm chặt tay Giản Tử Yến, “Chúng ta nhất định thắng lợi, nhất định thắng.”

Hắn vốn dĩ bị cảm xúc mãnh liệt thôi thúc mà thực hiện một hành động mà trước đây chưa bao giờ dám làm, nhưng một khi đã nắm tay Giản Tử Yến, hắn lại không nỡ buông ra.

Giọng điệu của Giản Tử Yến mềm mại, dường như mạnh mẽ không gì chặn được, nhưng bàn tay của cậu rất tinh tế lạnh lẽo, khẽ run khi cầm album ảnh.

Được bao bọc trong bàn tay ấm áp và thô ráp, Giản Tử Yến cuối cùng dường như không thể kìm nén được, trong mắt lóe lên một tia lấp lánh.

Sự mềm yếu trong lòng Trì Châu tràn ngập, nhìn thấy Giản Tử Yến như vậy, trong lòng vô số điều muốn nói, hắn lại không thể nói ra, chỉ muốn ôm chặt người này vào lòng, để không bao giờ phải biểu hiện ra bộ dạng như vậy.

Nhưng hắn không dám, hiện tại hành động như vậy, hắn không đủ tư cách.

Giản Tử Yến nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng rút tay ra và nói: "Bộ trưởng Trì, tôi có chuyện muốn nói với anh."

“Tiên sinh, xin hãy gọi thẳng tên tôi là Trì Châu.” Trì Châu không chút nghĩ ngợi nói.

Hắn không nhận ra mình đã nói gì cho đến khi hắn nói xong, nhưng hắn tỏ ra kiên quyết, hắn không thay đổi hay rút lại mà chỉ lo lắng nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Giản Tử Yến.

"...Được, Trì Châu." Hai người quen biết lâu như vậy, gọi tên nhau cũng không sao, "Nhiệm vụ này kết thúc tôi sẽ rời khỏi đây. "

“Cái gì?” Trì Châu có chút không phản ứng lại, sau hai giây mới hỏi: “Ngài muốn... từ chức sao?”

“Ừ.” Giản Tử Yến lộ ra một nụ cười, “Tôi đã hứa với mẹ tôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cùng bà trở về quê hương, nơi đó có những ngôi làng xa xôi hẻo lánh cũng an toàn.”

Quả táo Adam của Trì Châu giật giật, sự bất đắc dĩ mạnh mẽ lóe lên trong mắt hắn, lý trí và tình cảm của hắn va chạm dữ dội.

“Trước đây tôi cũng đã nghĩ đến, cho đến khi tôi chết, tôi có thể làm được nhiều việc hơn.” Giản Tử Yến cụp mắt xuống, giọng áy náy nói: “Nhưng bây giờ đã liên lụy mẹ tôi, tôi nợ bà ấy quá nhiều, cho nên tôi không thể không suy nghĩ đến bà, thực xin lỗi."

Trì Châu hai mắt run lên, thiếu chút nữa phun ra câu nói ngài không cần xin lỗi.

Tại sao ngài phải xin lỗi? Ai cũng có thể xin lỗi, ngoại trừ Giản Tử Yến.

Cậu đang làm điều nguy hiểm nhất và chấp nhận rủi ro lớn nhất, cậu xin lỗi ai? Thay vào đó, quá nhiều người nợ cậu ấy một lời cảm ơn!

Sau sự cố Ông Kiến Bách, thế giới sẽ mở ra một nền hòa bình chưa từng có, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, ai có đủ tư cách để ngăn cậu nghỉ hưu?

Hô hấp Trì Châu run rẩy, trong l*иg ngực cảm xúc mãnh liệt co giật, trong lòng hắn có vô số lời muốn nói, nhưng vừa nhìn đến Giản Tử Yến, tất cả đều không thể nói ra.

Giản Tử Yến ngồi trước cửa sổ, ánh sao sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, phủ lên lông mi một tầng ánh bạc lấp lánh.

Cậu vẫn đang ôm cuốn album ảnh trong tay, những linh hồn trong sáng vĩ đại đó dường như đang ngưng tụ trên người cậu, cậu dường như cũng giống như họ, quay đầu rời xa thế gian mà về với thiên đường.

Trì Châu trong lòng kịch liệt run lên, nếu không phải hắn tự chủ, đã sớm tiến lên kéo Giản Tử Yên qua, ôm thật chặt.

Hắn không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Giản Tử Yến, chờ đợi cảm xúc sôi sục trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn thậm chí còn lơ đãng nghĩ, sao hắn có thể quê mùa như vậy, hồi còn đi học cũng không thuộc nhiều câu hay, cho nên bây giờ muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi lại vụng về.

Nhưng hắn cảm thấy rằng bất kỳ từ nào để mô tả vẻ đẹp trên thế giới vào lúc này là không đủ để mô tả tiên sinh.

[Tha thứ +10]

“Vậy tôi chúc ngài nghỉ hưu vui vẻ trước.” Trì Châu nói, “Tôi có thể… đến quê thăm ngài không?”

Sau đó Giản Tử Yến mới thả lỏng khỏi sự căng thẳng bất thường của mình.

"Đương nhiên có thể." Cậu cong cong đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm, "Vậy thì sẽ không nguy hiểm như bây giờ, tôi sẽ đãi cậu bữa cơm, rau ở nông thôn đều do chính mình trồng, rất tươi tốt."

Được người bạn đồng hành thừa nhận, Giản Tử Yến có vẻ rất vui, cậu kể về cuộc sống của mình sau khi giải nghệ với giọng điệu đầy mong chờ.

...

Chuyến thăm kết thúc sớm, Trì Châu miễn cưỡng nhìn Giản Tử Yến thêm hai lần nữa và nói lời tạm biệt với cậu.

Khi hắn đi ngày càng xa, biểu cảm trên khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng và cứng lại từng chút một.

“Mấy ngày nay sự bảo vệ của tiên sinh phải được tăng cường.” hắn lạnh giọng phân phó với Cù Thư, “Với sự truy kích của chúng ta, Ông Kiến Bách bên này chó cùng rứt giậu, tôi sợ rằng ông ấy sẽ liều lĩnh không màng tất cả để trả thù tiên sinh”.

"Yên tâm đi, tôi thề bảo vệ tiên sinh thật tốt!" Cù Thư trịnh trọng hứa hẹn.

Trì Châu gật đầu, sau đó lại nhìn về phía trong phòng còn sáng đèn.

Tiên sinh, dù ngài sống trong bóng tối, nhưng ngài vẫn là ánh sáng cho người khác.

Bây giờ đến lượt chúng tôi bảo vệ con đường của ngài.

...

Ngay khi Giản Tử Yến chuẩn bị tắm và ngủ thϊếp đi, cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động.

Giản Tử Yến dừng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn cho đến khi màn hình tối lại.

Điện thoại di động của cậu được mã hóa đặc biệt, trong thời gian này, ngoại trừ một số người như Trì Châu, những người khác không thể liên lạc với cậu.

Cậu chậm rãi bước tới, cầm điện thoại bật lên.

Tin nhắn đến từ một số lạ, nhưng nội dung vừa xem liền hiểu ngay.

"Giản Tử Yến, là anh sao? - Thẩm Tu Nhiên."