Chương 7

Với sự giúp đỡ của Giản Tử Yến, Thẩm Tu Nhiên dần dần chạm đến rìa của những thông tin tuyệt mật ban đầu.

Họ lại tụ tập ở Giang gia, hôm nay Giang phụ không ở nhà, Giang Chi Viễn và Chu Dương Thu đã đợi sẵn trong phòng làm việc.

Thẩm Tu Nhiên đẩy cửa ra, đặt máy tính xách tay mang theo lên bàn, nhập khóa vân tay để mở.

"Máy tính mã hóa quân sự, tôi đã nhờ mối quan hệ để có được nó." Thẩm Tu Nhiên nhìn họ, "Sự việc phức tạp hơn nhiều so với chúng ta nghĩ trước đây, theo quy định, tôi không thể tiết lộ thông tin này."

“Nhưng cậu vẫn mang tới.” Giang Chi Viễn nhàn nhạt nói: “Quan trọng hay không, chúng ta cũng phải đọc.”

Thẩm Tu Nhiên cau mày, không tình nguyện nhìn hắn: "Tôi chưa bao giờ nói giỡn, nếu nói nghiêm trọng, chính là nghiêm trọng. Tôi chỉ là dựa vào các cậu đều bị cuốn vào việc này, đừng tưởng tôi hù dọa cậu."

Nghe được trong lời nói của hai người có mùi thuốc súng, Chu Dương Thu vội vàng xen vào giữa bọn họ, nhếch miệng cười: "Giang ca, Thẩm tiên sinh, chúng ta mau tiếp tục đi."

Thẩm Tu Nhiên dừng một chút, mơ hồ nhìn y một cái, Chu Dương Thu biểu tình không được tự nhiên.

Anh biết người đàn ông này dựa vào cái gì mà có thể ở bên cạnh Giang Chi Viễn, cho dù anh biết rõ Giang Chi Viễn đối với anh đã sớm không có ý nghĩa như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Chỉ là lần này gặp lại có chút xa lạ.

Nếu như là trước đây, Giang Chi Viễn đối với Chu Dương Thu không tính là muốn gì được nấy, nhưng hắn lại cực kỳ yêu thích y, chỉ cần y mở miệng, Giang Chi Viễn nhất định sẽ bảo vệ y, không để y bị khi dễ, nhất định sẽ mở miệng giữ gìn, con trai nhà họ Thẩm tính tình chưa bao giờ được gọi là tốt.

Nhưng bây giờ, biết Chu Dương Thu có thể sẽ bị ức hϊếp, Giang Chi Viễn không nói lời nào, mà là trước tiên nhìn màn hình máy tính, hiển nhiên bên đó nội dung so với Chu Dương Thu quan trọng hơn.

Thấy phản ứng của Giang Chi Viễn, Chu Dương Thu dùng cả hai tay nhéo vào nhau, cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh bề ngoài và cùng nhau nhìn vào màn hình.

Chỉ sau một vài cái nhìn, y đã choáng váng trước thông tin vượt quá mức chịu đựng của mình, vẻ mặt của y đông cứng lại.

"Ma túy biên giới / độc kiêu (kẻ làm việc phạm pháp)?" Chu Dương Thu lạc giọng.

Y không thể quay đầu lại, y cũng biết chủ sở hữu của Tân Tinh nhật báo, chỉ là một tay săn ảnh, làm sao có thể trong nháy mắt lại có liên quan với một thân phận đáng sợ như vậy?

Giang Chi Viễn liếc nhìn y, sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn trong mắt hắn khiến Chu Dương Thu im lặng trong giây lát.

“Buôn ma túy, vận hành mỏ than đen, buôn người, người này có thể coi là có đủ loại phạm pháp.” Thẩm Tu Nhiên nói, “Quyền lực của hắn thật đáng sợ, quyền hạn liên quan đến hắn đã bị chuyển giao cho một bộ phận đặc biệt, đây cũng là lý do cực kỳ khó khăn để điều tra."

Sắc mặt Giang Chi Viễn không được tốt lắm: “Tôi biết người này, một tên tội phạm bị truy nã quốc tế khét tiếng, bao gồm cả chúng ta, hắn kết thù với nhiều quốc gia, bởi vì hắn cực kỳ xảo quyệt lại thiếu bằng chứng, không ai có thể bắt được. Làm thế nào cậu ta tham gia vào việc này?"

Hắn cuộn xuống: "Chỉ có vậy thôi sao? Đây chỉ là thông tin cá nhân của Ông Kiến Bách, còn Giản Tử Yến thì sao? Cậu ta đóng vai trò gì trong đó?"

"Giang Chi Viễn, cậu cảm thấy những tài liệu này dễ tìm sao? Cậu cho rằng tự mình tra cứu rất dễ dàng." Thẩm Tu Nhiên thái độ trở nên không tốt, "Tôi thức cả đêm, không phải ở đây nghe cậu chất vấn."

Giang Chi Viễn sực tỉnh: "Không nghĩ tới, nhất thời sốt ruột."

Thẩm Tu Nhiên khẽ hừ một tiếng, biết đối với Giang Chi Viễn thái độ này đã là khuất phục rồi, anh cũng không để bụng vấn đề này, chỉ nói: “Giang đại thiếu gia cả đời chưa từng nói lời xin lỗi, cho nên cậu lên tiếng giải thích cũng là hạ mình."

Giang Chi Viễn biết mình đã sai, như Thẩm Tu Nhiên đã nói, hắn chưa bao giờ nói lời xin lỗi với bất kỳ ai, vì vậy hắn im lặng chờ Thẩm Tu Nhiên giải thích.

"Về bộ phận đặc biệt phụ trách vụ án này, tôi chỉ nghe nói về sự tồn tại của nó trước đây, tôi biết rằng bộ trưởng tên là Trì Châu, anh ta có quyền hạn rất lớn, khi cần thiết, đừng nói đến cảnh sát, ngay cả quân đội cũng có thể được điều động. " Thẩm Tu Nhiên không thèm nhiều lời với hắn. Anh ta nói nhiều hơn và đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng nếu cậu tìm kiếm thêm, thì không có thông tin gì cả, đừng nói đến cái tên Giản Tử Yến, bởi vậy tôi không chắc chắn cậu ta đến từ đâu."

"Hắn ta có thể đến từ nơi nào?" Chu Dương Thu nói một cách ghê tởm, "Vì Ông Kiến Bách đang giả làm ông chủ của Tân Tinh nhật báo, Giản Tử Yến đang làm việc dưới quyền của ông ta, nên chắc chắn Ông Kiến Bách đã chỉ đạo hắn ta làm điều gì đó."

“Không loại trừ khả năng này.” Thẩm Tu Nhiên nói: “Như vậy, chúng ta có nên hay không tiếp tục điều tra?”

“Tra.” Giang Chi Viễn kiên định nói: “Hắn gây tổn thất lớn cho tất cả chúng ta, chuyện này không thể bỏ qua, cho dù hắn thuộc phe Ông Kiến Bách, tôi cũng sẽ đào ba thước để moi hắn ra. "

Thẩm Tu Nhiên thản nhiên nhún vai.

Giang Chi Viễn nhìn anh: "Nếu cảm thấy khó xử, có thể không tham gia nữa. Thông tin cậu cung cấp cho tôi tạm thời là đủ rồi, lát nữa tôi có thể tự mình kiểm tra."

“Đừng quên, gia tộc của cậu không phải duy nhất bị tổn hại thanh danh.” Thẩm Tu Nhiên thu hồi máy vi tính, “Huống chi, đã đến mức này, ngay cả ông nội tôi cũng đã biết đến, tôi cũng rất tò mò chuyện gì xảy ra. vai trò của Giản Tử Yến đóng trong đó."

“Thẩm lão cũng chú ý chuyện này?” Giang Chi Viễn có chút kinh ngạc.

"Tôi không thể buông tha cho hắn, hắn viết tôi là người vô liêm sỉ đáng khinh nhất." Chu Dương Thu xấu hổ run giọng nói, "Bất luận hắn là vì cái gì, tôi cũng vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này."

Lúc này bọn họ không biết có một đôi mắt đen luôn dán vào bọn họ, càng ngày càng đi sâu điều tra.

Giản Tử Yến đã có một cái nhìn toàn cảnh về toàn bộ cuộc gặp gỡ của ba người họ.

...

Mặc dù là khu nhà an toàn, nhưng ở đây có đủ loại nhu yếu phẩm hàng ngày, rau, trái cây, trứng, thịt các loại cũng được nhét vào tủ lạnh, sợ Giản Tử Yến sống không thoải mái.

Bởi vì ngày hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cậu đi ngủ muộn nên hôm nay Giản Tử Yến rất hiếm khi dậy muộn, vừa mở mắt đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng quen thuộc.

Cậu sững sờ nhìn trần nhà hai giây mới ý thức được điều gì, quay người nhảy xuống giường.

Cậu lao vào bếp, quả nhiên, cậu thấy mẹ đang gắp mì ra khỏi nồi.

Hốc mắt Giản Tử Yến hơi ươn ướt.

Khi còn là một đứa trẻ vội vã đến trường vào buổi sáng, mẹ cũng sẽ nấu cho cậu một bát mì ngon như này, cậu ăn xong sẽ có sức cho cả ngày.

Sau đó, cậu làm công việc nguy hiểm này, lang thang giữa ranh giới trắng đen, để không làm liên lụy đến mẹ, cậu đã không ăn mì mẹ nấu đã rất nhiều năm rồi.

"Tử Yến tỉnh rồi? Mau ngồi xuống đi, vừa vặn đồ ăn xong rồi." Lan Xuân Hoa cười nói.

Ngồi vào bàn, Giản Tử Yến nhìn mẹ bưng hai bát mì, một bát có cả quả trứng luộc trước mặt và bát còn lại chỉ có một ít hành lá.

Cổ họng Giản Tử Yến động đậy: "Mẹ, trứng ở đây có đủ, mẹ cũng ăn một quả đi."

“Mẹ không thích trứng, con mau ăn đi.” Lan Xuân Hoa nói.

Giản Tử Yến không biết bà đang nghĩ gì, anh chen vào bếp, nhặt một quả trứng đập nó vào nồi.

Cho đến khi Giản Tử Yến đặt một quả trứng chiên đẹp mắt vào bát mì của Lan Xuân Hoa, Lan Xuân Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến cười hỏi: "Có chuyện gì vậy? Mẹ bị vẻ ngoài đẹp trai của con làm cho mất hồn phải không?"

“Tử Yến bây giờ có thể nấu ăn.” Lan Xuân Hoa lẩm bẩm, “Mấy năm nay ở bên ngoài thật không dễ dàng.”

Với một câu bình thường như vậy, mũi của Giản Tử Yến gần như đỏ lên.

Mẹ sẽ không bao giờ quan tâm bạn là một anh hùng bên ngoài, mẹ sẽ chỉ hỏi bạn có mệt không.

“Không, nấu ăn là sở thích của con.” Giản Tử Yến hắng giọng, “Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, con sẽ nấu cho mẹ từng món một.”

“Đứa nhỏ này.” Lan Xuân Hoa cười nói: “Được, mẹ đợi.”

Ngoài cửa, Trì Châu dừng động tác, lại không gõ cửa.

Cù Thư chịu không nổi, thấp giọng hỏi: "Bộ trưởng, chúng ta đi vào đi?"

Trì Châu buông tay xuống, quay đầu nhìn về phía ánh sáng Triều Dương: "Để tiên sinh cùng mẹ ở một mình một lát, không có việc gì quan trọng cũng đừng quấy rầy."

[Tha thứ +30]

...

Bước nhảy vọt đáng kinh ngạc của Giản Tử Yến nhanh chóng được lan truyền trên Internet, ngày hôm qua còn chưa rõ ràng, nhưng bây giờ sau một đêm, toàn bộ Internet sắp bị chủ đề này tràn ngập.

Mọi người đang hỏi chàng trai đẹp trai như trúc đẹp hơn cả ngôi sao võ thuật đó là ai.

Mặc dù độ nổi tiếng của Chu Dương Thu rất cao nhưng xét cho cùng thì không cao đến mức mọi người sẽ xem buổi phát sóng trực tiếp của y, vì vậy những người bị video đó thu hút tìm tiền căn hậu quả bị phân ra hai luồng ý kiến.

Một bộ phận theo phe nhan khống, nghĩ rằng những người như Giản Tử Yến không thể làm ra những việc như Chu Dương Thu và những người khác nói, nhất định có sự hiểu lầm nào đó.

Một bộ phận khác thì cảm thấy tri nhân tri diện bất tri tâm, người này mặt mũi tâm địa đen tối, chỉ cần không đứng ra xin lỗi công khai, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu, cả đời này họ cũng sẽ không bỏ qua.

Nhưng bất kể họ là loại người nào, họ đều có một nhu cầu cấp thiết chung, đó là để Giản Tử Yến xuất hiện càng sớm càng tốt.

Có thể nói, toàn bộ Internet hiện đang tìm kiếm Giản Tử Yến.

Tìm ra cậu, không ngăn nổi sự phấn khích của cư dân mạng

[419 giọng điệu như khúc gỗ: "Chúc mừng cậu, khoảnh cách Ông Kiến Bách chặt cậu thành tám khúc đã tiến thêm một bước."

Là thủ phạm chính khiến cậu trở nên như vậy, Giản Tử Yến càng có động lực, cậu sẽ càng nhớ đến cảm giác tồn tại của Ông Kiến Bách, cậu sẽ dễ dàng tìm thấy ông ta hơn.

Giản Tử Yến: "Cậu không hiểu, ông ta rất ghét tôi, làm sao chỉ cần chặt tám khúc là đủ."

Tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt, do video được lan truyền, giá trị tha thứ của cậu không ngừng tăng lên trong vài ngày qua, điều này khiến cậu nhận ra ý nghĩa của việc làm giàu chỉ sau một đêm.

419: ?

Giản Tử Yến: "Hãy bắt tay vào công việc. Những ngày qua quá yên bình, chúng ta hãy thúc đẩy mọi thứ tiến lên."

419: "Cậu muốn làm gì?"

Giản Tử Yến: "Làm cho trong video tôi trở nên đẹp trai hơn để nó tràn ngập mạng xã hội của Ông Kiến Bách."

419: ? ? ?

Giản Tử Yến: "Sau đó hãy tiết lộ cho Trì Châu biết vị trí của Ông Kiến Bách."]