Chương 38-1

Giản Tử Yến sửng sốt, đồng tử đột nhiên co rút lại, sau đó cậu nhìn vào máy liên lạc vẫn chưa bị cắt.

“Em kinh ngạc sao?” Tư Vọng thanh âm truyền đến, “Đây không phải là sân khấu của một mình em, thật xin lỗi đã xen vào.”

Giản Tử Yến trừng lớn mắt, im lặng mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy mình không có gì để nói.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể nghẹn ngào nói một câu: "Anh điên rồi?"

"Ta không điên, hiện tại ta rất tỉnh táo, trước nay chưa từng tỉnh táo như vậy."

Chiến hạm của quốc vương không chút do dự đi theo chiến hạm nguyên soái xông vào phạm vi trùng mẫu, vô tận ánh đao tỏa ra chung quanh, cắt đứt tất cả xúc tu phụ cận, trùng mẫu thống khổ kêu lên một tiếng.

"Giản Tử Yến, những ngày qua đuổi theo em trong không gian, ta đã cân nhắc rất nhiều điều rõ ràng. Nếu đây là điều em muốn, điều ta nên làm không phải là ngăn cản em, mà là giúp em. Nhưng đổi lại, em cũng hãy để ta làm những gì ta muốn."

"Các người đều điên rồi." Bạch Minh Hề liều mạng lẩm bẩm nói, "Tìm chết vui vẻ sao? Van cầu các cậu tỉnh lại trở về đi!"

“Đã muộn rồi.” Tư Vọng bình tĩnh ẩn chứa cực độ điên cuồng, ánh mắt nhìn chằm chằm trên màn hình bóng dáng một chiến hạm khác, bên môi thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười, “Giản Tử Yến, em đừng nghĩ tới chính mình đi tìm đường chết. Mẹ kiếp, bây giờ em để cho ta nhìn em đi như vậy, ta liền sẽ nắm tay áo ôm chân em, cho dù cắn răng chảy máu cũng không cho em đi tiếp.”

Giản Tử Yến im lặng một lúc lâu, nếu tàu chiến của cậu không phải đang chiến đấu mọi lúc, mọi người sẽ nghĩ rằng cậu đã cúp máy.

Tư Vọng cũng không vội thúc giục cậu đáp ứng, lái chiến hạm đế quốc bên cạnh Giản Tử Yến, thay cậu loại bỏ mọi trở ngại.

Hắn biết Giản Tử Yến sẽ làm gì, tấn công tinh thần càng gần thì hiệu quả càng cao, Giản Tử Yến muốn đi đến khu vực não của trùng mẫu, vì vậy hắn đã hộ tống cậu đến đó.

Sau đó, hợp táng ở nơi đó.

Trong tín hiệu do chiến hạm truyền về đế tinh, mọi người có thể thấy rõ ràng chiến hạm lớn hơn đang giương cánh lướt đi, như một con chim khổng lồ bay vυ"t xung quanh một chiến hạm khác, giống như đang che chở nó dưới đôi cánh của mình, lại giống như cận vệ trung thành nhất, thà nát dần, chứ không để chiến hạm khác bị thương.

Trong phòng điều khiển chính của đế tinh, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều rơi vào im lặng.

"Tư Vọng đã hạ quyết tâm, ngài ấy muốn chết cùng Giản Nguyên soái." Giọng nói của Tô Tùy An run rẩy, nước mắt tràn ra khóe mắt, "Không ai có thể ngăn cản bọn họ."

"Không..." Bạch Minh Hề suýt chút nữa trèo lên bàn điều khiển, đầu ngón tay run rẩy chạm vào vị trí chiến hạm của Giản Tử Yến trên màn hình, áp mặt vào màn hình lạnh lẽo, nước mắt giàn giụa.

"Tử Yến, Tư Vọng." Y khóc không thành tiếng, "Tại sao phải đi đến bước này ... tại sao phải chết ..."

Ở phía xa bên kia, Giản Tử Yến đã lắng nghe toàn bộ tiếng khóc thì thầm.

Không chỉ có giọng nói của Bạch Minh Hề, cậu cũng đã nghe những lời của Tư Vọng trước đó, nhưng cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Việc cậu quen biết những người này vốn là một sự tình cờ và sai lầm, trong kế hoạch của cậu, lẽ ra cậu phải chết trước khi họ biết được sự thật.

Nhưng bây giờ họ không chỉ biết mà còn thể hiện lòng tốt với cậu mà cậu không thể đáp lại.

Cậu đã học được cách mưu mô tính toán từng bước, nhưng cậu chưa bao giờ học cách đáp lại lòng tốt của người khác.

Lòng tốt nặng nề này tốt đến mức ngay cả cậu cũng muốn đắm chìm trong đó một lúc, và bắt đầu nghĩ về một tương lai không tồn tại.

Nó giống như một giấc mơ, sau tất cả, vẫn phải thức dậy khỏi giấc mơ đó.

Cậu làm những gì cần phải làm, mở con đường cần phải trải nhựa, rồi cậu không muốn kiểm soát cũng không thể kiểm soát được.

"Đó là một điều tốt, nhưng tôi không muốn nghe."

Giọng nói của Giản Tử Yến cuối cùng cũng lại vang lên, xuyên qua vũ trụ bao la đến tai mọi người.

"Cái gì anh giúp tôi, tôi sẽ đáp ứng anb. Trong từ điển của Giản Tử Yến tôi, chỉ những người khác phải lắng nghe tôi, và không có lý do gì để người khác ra lệnh cho tôi."

Tư Vọng tinh tường nghe ra được ý tứ trong câu nói này, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng trận chiến kịch liệt đã cản trở hắn cử động, trong khoảng trống một giây này, một cỗ tinh thần lực cường đại trong nháy mắt khóa chặt ý thức của hắn, phong bế hắn, tay chân đều ngừng lại nửa chừng, và hắn không thể di chuyển chút nào.

Trong lòng Tư Vọng tràn ngập chấn động cùng hoảng sợ, hắn cố gắng mở miệng, âm thanh đầu tiên phát ra là một tiếng khàn khàn rống lên.

"Giản Tử Yến—"

"Anh gọi ông nội của anh làm gì?"

Giản Tử Yến không hề tức giận, thậm chí còn có một nụ cười tự mãn trong giọng nói, cậu ngay lập tức khống chế Tư Vọng người mạnh nhất trong toàn bộ đế chế, đó là một thành tích không nhỏ.

“Thả ta ra!” Tư Vọng gầm lên, “Thật không công bằng!”

"Công bằng? Nó không có trong từ điển của tôi." Giản Tử Yến nhìn chấm xanh nhỏ trên màn hình mà cậu điều khiển dần dần di chuyển ra xa, giọng điệu của cậu tràn đầy sự khinh bỉ, sau đó cậu nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu của cậu ổn định lại, "Nhưng việc theo đuổi sự công bằng là một phẩm chất tốt."

Tư Vọng mở to hai mắt, hốc mắt cơ hồ muốn rách toạc, nhìn chiến hạm của Giản Tử Yên cách mình càng ngày càng xa, trong lòng chưa từng tuyệt vọng như vậy: "Không. . . "

Trong đầu ong ong, không nghe thấy tiếng xúc tu của trùng mẫu đang cố gắng ngăn chiến hạm rời đi, cũng không nghe thấy tiếng nổ không dứt, chỉ có giọng nói của Giản Tử Yến xuyên qua ngọn lửa chiến tranh và thiên hà, trực tiếp vào tai hắn.

"Tư Vọng, ngày tôi nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ, nếu có một người có thể lật đổ

chế độ bẩn thỉu này, chỉ có thể là anh."

"Tôi từng ước mình là người này, tôi đã cố gắng nhưng không được, tôi quá cực đoan, quá ích kỷ, quá thiếu suy nghĩ cho người khác, cho nên chỉ có thể là anh."

"Anh có gia thế khiến ai cũng vừa lòng, nhưng anh lớn lên nơi bình dân, anh biết mọi người chân chính muốn cái gì, cần cái gì, so với tôi anh càng thích hợp hơn."

"Anb nhất định sẽ trở thành một vị vương tốt, hoặc là sau này có thể không còn danh hiệu quốc vương, đổi thành cái khác cũng tốt, tôi rất chờ mong có ngày đó."

——Chỉ là định mệnh cậu không đợi được.

“Tử Yến——”

"Giản nguyên soái!"

Tất cả mọi người nghe được thanh âm này đều không khỏi kêu lên một tiếng bi thương.

Cần có bao nhiêu tình cảm tuyệt vời và nhân cách cao quý như thế mới có thể làm được nhiều việc như vậy, còn cho mình cái gì cũng không làm?

Còn có bao nhiêu dũng khí cùng thái độ phóng khoáng, có thể coi chết như sống, mặt không đổi sắc đối mặt trùng mẫu, thậm chí mỉm cười đi về phía cái chết?

Hai mắt Tư Vọng đỏ ngầu, hắn không có nước mắt, nhưng bi thương cùng tuyệt vọng tràn ngập, hắn cố hết sức cử động tứ chi, cư nhiên dưới sự khống chế của Giản Tử Yến khẽ nhúc nhích ngón tay.

"Giản, Tử, Yến."

Hắn ho ra máu.

"Hãy để ta đi..."

Giản Tử Yến nói: "Tư Vọng, nếu tôi để anh sống, anh phải sống. Làm sao tôi có thể tự tay đưa vị vương mới mà tôi đã tốn bao công sức bồi dưỡng vào đường chết?"

Nói xong, cậu phát ra một tiếng cười ngạo nghễ quen thuộc, sau đó nện xuống não trùng mẫu!

Oanh--

Trong con ngươi của Tư Vọng co rút lại đến cực điểm, trong vũ trụ yên tĩnh tối tăm bùng nổ pháo hoa lộng lẫy, làn sóng nhiệt bao trùm lập tức nâng chiến hạm của hắn lên không trung.

"Tử Yến! Tử Yến!"

"Giản Tử Yến—"

Vô số tiếng kêu tuyệt vọng phát ra từ thiết bị liên lạc, nhưng chiếc chiến hạm lẽ ra phải đáp lại chỉ có âm thanh của dòng điện.

Ngay khi trái tim của mọi người đang thắt lại, một cơn ho nhẹ ập đến.

“Thật xinh đẹp.” Giản Tử Yến nói.

Bất kể là trong mắt Tư Vọng hay là màn hình của bàn điều khiển đế tinh, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ và đẹp đẽ đó.

Sau khi trùng mẫu phát nổ, những gì còn lại không phải là đống đổ nát cùng hài cốt, mà là một tinh vân tràn ngập ánh sao, những mảnh vỡ và tàn dư của ngôi sao từ từ tỏa xung quanh trung tâm vụ nổ giống như lỗ đen, nơi Giản Tử Yến tọa lạc.

Không ai có thể vào được, cho dù là Giản Tử Yến, cậu cũng không thể sống sót qua lại trong vụ nổ tinh vân.

"Ta tới... cứu em..."

Vì Giản Tử Yến suy yếu nên khả năng kiểm soát tinh thần của Tư Vọng đương nhiên yếu hơn rất nhiều, Tư Vọng cố gắng đến mức nội tạng của hắn chảy máu, hắn phải trèo lên bàn điều khiển, cố gắng điều khiển chiến hạm bay vào trong tinh vân.

“Đừng có ngốc, tôi nói rồi, anh nhất định phải sống.” Giản Tử Yến cười hai tiếng, sau đó giống như bị sặc máu, ho khan hai tiếng, thanh âm hoàn toàn suy yếu.

Cơn đau khiến ý thức của cậu mơ hồ, giọng nói của cậu không còn sự mạnh mẽ mà cậu giả vờ nữa, mà là sự mềm mại mà cậu chưa từng có trước đây.

Cậu chưa từng nói nhiều lời như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một khắc dịu dàng như vậy, đối mặt sinh tử, hết thảy đều trở nên vô lý.

Với sự biến mất của trùng mẫu, toàn bộ tinh tế mở ra thời kỳ hòa bình thực sự.

Là một anh hùng đã chiến đấu chống lại trùng mẫu bằng chính sức lực của mình, và cuối cùng đã chết cùng nó, tên tuổi của Giản Tử Yến đã vang dội khắp thế giới. Mọi người đã hoàn toàn quên mất tất cả ô danh giả dối hư ảo trên người cậu, truyền lưu khắp đời sau, là cậu nhẫn nhục phụ trọng, can đảm độc hành là anh hùng chi danh.

Tuy nhiên, đế quốc nơi xuất thân các anh hùng đã không tận dụng cơ hội để mở rộng lãnh thổ và thôn tính các quốc gia yếu kém xung quanh như những người khác tưởng tượng.

Ngược lại, họ mở mang đất nước giúp đỡ mọi người gặp khó khăn tìm thấy sự bình yên và hy vọng được sống.

Đồng thời, khi không ai nhận thức được điều đó, cốt lõi quyền lực của đế quốc dựa trên các quý tộc vướng mắc đang lặng lẽ thay đổi.

Một nhóm khổng lồ do thường dân đứng đầu bắt đầu trỗi dậy, quốc vương tuyển chọn nhân tài, trọng dụng nhân tài, không còn chỉ mở cửa quyền lực cho quý tộc, động thái này khiến thiên hạ chấn động.

Không giống như các cuộc biểu tình quy mô lớn của giới quý tộc, tất cả các thường dân đều ngây ngất, trong số họ có rất nhiều người tài giỏi và có năng lực, nhưng họ đã bị thời cuộc ràng buộc và không thể làm được gì cho đế quốc.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đang từng bước thay đổi.

Đế quốc hỗ loạn trong một thời gian, nhưng nó đã nhanh chóng lắng xuống.

Hệ thống của đất nước dường như không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Nhiều năm đã trôi qua, đã trôi qua trong nháy mắt.

Một mùa hè khác, Bạch Minh Hề du lịch trở về, vào ngày đặc biệt này, y không biết từ đâu xuất hiện, muốn quay lại cung điện để gặp người đàn ông đã vẽ mặt đất thành ngục tù.

Y đã trở thành trị liệu sư cấp 5 nổi danh khắp các vì sao, cho dù tiến vào cung điện cũng sẽ không bị cản trở bao nhiêu, một đường đi tới chính điện.

Cho dù là ban ngày, đáng lẽ là thời điểm yết kiến, toàn bộ đại sảnh đều trống rỗng vô cùng, trên cửa sổ thật lớn rèm cửa đều đóng chặt, hầu như không lọt vào vài tia lạnh lẽo yên lặng.

Ở cuối con đường vắng vẻ và im lặng này là chỗ ngồi danh giá nhất trong toàn bộ đế quốc, trên đó ngồi những người đáng kính nhất và đáng thương nhất trong toàn bộ đế quốc.

Trong nháy mắt, ký ức năm xưa tràn về, Bạch Minh Hề hô hấp trở nên có chút đình trệ.

Cảm giác được bước chân y, người trên ngai vàng trước tiên ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: "Cậu tới rồi."

Bạch Minh Hề không trả lời, nhưng lặng lẽ nhìn khuôn mặt mà y đã thích trong quá khứ.

Đôi mắt hắn hờ hững trống rỗng, đáy mắt sâu thẳm như vực sâu đen tối kia là ký ức bị phong ấn cùng một tia bóng ma bị giam cầm.

Mặc dù hắn vẫn đẹp trai, nhưng hắn dường như không còn là người sống nữa, Tư Vọng thực sự đã chết trong vụ nổ rung chuyển tinh tế, những gì còn lại bây giờ chỉ là một xác sống bị ràng trong thế giới vì ý nguyện của Giản Tử Yến.

Tuổi trẻ của alpha đỉnh cấp đáng lẽ phải rất dài, nhưng hắn đã mọc tóc bạc rồi.

"Ngài vẫn như cũ." Bạch Minh Hề nói, "Không thay đổi chút nào."

"Thật sao? Như vậy mới tốt." Tư Vọng nói: "Nếu có thể như cũ, ta chết rồi em ấy cũng sẽ nhận ra ta."

Biết hắn đang nói đến ai, Bạch Minh Hề cụp mắt xuống, đã nhiều năm như vậy, y vẫn không thể kìm nén được cảm giác đau đớn đột ngột dâng trào.

Họ đang già đi theo năm tháng, nhưng những người thân yêu của họ sẽ mãi ở lại tuổi 21 xán lạn nhất, trong mùa hè rực rỡ ấy.

“Lần này cậu định ở bao lâu?” Tư Vọng chủ động hỏi.

"Sau ngày giỗ cậu ấy sẽ rời đi." Bạch Minh Hề trả lời, rồi hỏi, "Tô Tùy An năm nay có trở lại không?"

Vào năm thứ hai sau cái chết của trùng mẫu, Tô Tùy An đã yêu cầu mình được chuyển đến Ngạo Sương tinh và canh giữ vùng biên giới xa xôi đó, chỉ để bảo vệ tinh vân nổ tồn tại cho đến ngày nay.

Tư Vọng khẽ lắc đầu: “Hắn không có bẩm báo với ta, hẳn là không trở về.”

"Ồ." Bạch Minh Hề đáp lại, hai người im lặng.

Kể từ khi Giản Tử Yến qua đời, họ luôn ở bên nhau theo cách này, trước đây họ biết họ nghĩ gì về nhau, nhưng bây giờ họ chỉ có thể im lặng.

Chỉ là Bạch Minh Hề cảm thấy mình may mắn hơn Tư Vọng, có thể du hành khắp tinh tế chữa lành vết thương này thông qua du lịch và vô số trải nghiệm mới. Vương cung vừa rộng vừa hẹp này, mặt đất giống như ngục giam, khóa chặt chính mình.

Ngược lại, Tư Vọng lại chủ động mở miệng: "Hạ Lăng mấy ngày trước nói nhớ cậu, cậu nếu có rảnh liền đến gặp nó đi."

Hạ Lăng là con nuôi của Tư Vọng từ cô nhi viện Hoàng gia vài năm trước, đứa trẻ này có tài năng suy nghĩ thấu đáo, luôn được Tư Vọng đào tạo thành người thừa kế của mình, bây giờ nó là người thừa kế mặc định của toàn bộ đế quốc.

"Tôi biết." Bạch Minh Hề đồng ý, "Nếu không có việc gì, tôi đi trước."

Tư Vọng gật đầu.

Bạch Minh Hề trước khi ra khỏi đại sảnh, không khỏi quay đầu nhìn lại, dưới vài tia nắng lạnh, vị quốc vương tôn quý đang ngồi trên ngai vàng, toát ra khí chất cô đơn của một đứa trẻ bị bỏ rơi.

……