Chương 37-2

Chuẩn bị chiến tranh rất phức tạp và rườm rà, Tư Vọng từ khi rời đi Giản Tử Yến đã rất bận rộn, nhưng hôm nay ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn gần như phiêu bồng, thậm chí thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười thâm thúy.

Tư Vọng không quan tâm người khác nhìn mình bằng ánh mắt gì, trong lòng hạnh phúc cùng chờ mong gần như dâng trào, cho dù phía trước có một con sâu mẹ đã bất động ngàn năm, nhưng hắn vẫn cảm thấy sáng lạn.

Buổi tối hắn có thể đi gặp Tử Yến, hắn nghĩ, hôm nay hẳn là ngày Tử Yến đi tắm, bây giờ cậu di chuyển không tiện, hơn nữa cậu lại rất thích dọn dẹp, hắn phải quay lại giúp cậu sớm nhất có thể.

Thời gian rất nhanh đã đến chạng vạng tối, trời còn sớm, Tư Vọng đã an bài người chuẩn bị đồ ăn cho những người dự họp, định sau khi ăn xong sẽ tiếp tục thảo luận.

Đúng lúc này, có người tiến lên liên lạc, Bạch Minh Hề xin gặp.

Tư Vọng giật mình, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Bạch Minh Hề bây giờ ghét hắn, nếu y chủ động đến tìm hắn, hắn sẽ không nghĩ gì ngoại trừ việc liên quan đến Giản Tử Yến.

Tư Vọng và Tô Tùy An nghe thấy giọng nói cũng ngẩng đầu lên nhìn nhau, ra hiệu cho Tô Tùy An tiếp tục ngồi, còn hắn thì đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra, Bạch Minh Hề đã nắm lấy cánh tay hắn.

"Ngài có thấy Tử Yến không?"

Tư Vọng bị thương nên không thể trốn, nghe vậy ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Câu này là có ý gì? Em ấy không ở trong phòng sao?"

“Nếu như cậu ấy ở chỗ đó, thần còn có thể tới hỏi ngài sao?” Bạch Minh Hề trán đổ mồ hôi, phát hiện động tác của mình, vội vàng buông tay ra, nhưng trên mặt lo lắng lại không có chút nào giảm bớt, “Từ sáng hôm nay, cậu ấy đã không có ở trong phòng, thần còn tưởng rằng cậu ấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo, nhưng vẫn chưa có người nhìn thấy cậu ấy! Thần đi vườn hoa trong điện hỏi thăm, cũng không có người nào nhìn thấy!"

Tư Vọng trong lòng nặng trĩu, vội vàng hỏi: “Em ấy cả ngày không ở trong phòng sao?”

"Không!" Bạch Minh Hề sắp khóc, "Cậu ấy kéo lê thân thể như vậy, cả ngày cũng không nhìn thấy người, làm sao bây giờ?"

Tư Vọng ngón tay có chút tê dại, hắn siết chặt lòng bàn tay: “Đừng hoảng, ta lập tức phái người đi tìm.”

Hắn không quấy rầy những người đang thảo luận kế hoạch tác chiến bên trong, quay người phát lệnh khám xét toàn bộ cung điện, tất cả thiết bị giám sát và cảm ứng đều được bật lên, dốc hết sức tìm kiếm Giản Tử Yến.

Sau khi tìm kiếm với cường độ cao như vậy, họ nhanh chóng phát hiện ra Giản Tử Yến thực sự đã rời khỏi phòng một mình, cậu thậm chí còn nhờ người mang theo quân phục trước khi cậu rời đi.

Cậu nhìn vào gương, cẩn thận mặc quần áo, sau đó kiên quyết bước ra khỏi phòng, đích đến là - tổng hành dinh quân đội!

Sắc mặt Tư Vọng trong nháy mắt trầm xuống.

Hắn đã nghĩ đến một khả năng, nhưng hắn chỉ không muốn tin vào điều đó.

Dưới sức mạnh lôi đình của hắn, những người trong bộ quân sự ngay lập tức báo cáo lại Giản Tử Yến thực sự đã đến trụ sở quân đội và lái tàu chiến của chính mình đi.

Bởi vì cậu hiện tại đã được toàn bộ tinh tế xem là nhân vật anh hùng, không ai dám ngăn cản, cậu lái chiến hạm rời đi, thẳng hướng vũ trụ bao la.

"Cậu . . . Cậu ấy muốn làm gì?" Bạch Minh Hề đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy sợ hãi, khẳng định hỏi Tư Vọng: "Cậu ấy muốn đi đâu, làm gì tại sao không nói? Tại sao lại dùng đến chiến hạm?"

Tư Vọng không nhúc nhích mà nhìn chiến hạm của Giản Tử Yến bay đi trên màn hình, phớt lờ câu hỏi của Bạch Minh Hề, khàn giọng ra lệnh: "Xác định vị trí tàu chiến của Giản nguyên soái."

Đế quốc rộng lớn tinh vực trên bản đồ, một điểm nhỏ màu đỏ đang chậm rãi tiến lên, đã cách đế quốc mấy thiên hà, dù sao cũng đuổi không kịp.

Bạch Minh Hề sắc mặt tái nhợt lui về phía sau một bước, y cũng nghĩ tới một loại khă năng đáng sợ, bất kể như thế nào đều không cam lòng tiếp nhận.

Tư Vọng chậm rãi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng, vang vọng vấn đề buổi sáng Giản Tử Yến hỏi y.

Hóa ra đây là mục đích của cậu.

"Tư Vọng, chúng ta đuổi theo cậu ấy đi, còn có hi vọng đuổi kịp?" Bạch Minh Hề lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Cậu ấy mới đi không tới một ngày. . . "

"Một ngày là đủ cho ba lần nhảy không gian."

Tô Tùy An sải bước từ cửa đi vào, anh cũng nghe thấy chuyện đã xảy ra, nhìn Bạch Minh Hề đang lúng túng và Tư Vọng, người đầy im lặng không chịu mở mắt, với vẻ mặt đè nén và nhẫn nhịn.

"Đuổi không kịp, vô luận như thế nào... đuổi không kịp."

Giọng nói của Tô Tùy An giống như câu nói cuối cùng, quả táo Adam của Tư Vọng di chuyển hắn nuốt dòng máu đang dâng trào.

Không nói một lời, hắn quay người bỏ đi.

Tô Tùy An và Bạch Minh Hề đều giật mình, họ nhanh chóng theo sau, nhưng nhìn thấy Tư Vọng đi thẳng về phía khu vực neo đậu của chiến hạm, hai người họ ngay lập tức hiểu hắn muốn làm gì.

“Bệ hạ, chúng ta đuổi không kịp!” Tô Tùy An tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tư Vọng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen u buồn kia, “Mặc kệ lần này Giản nguyên soái đi có mục đích gì, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể làm được. Nó không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, vì đây là điều cậu ấy muốn làm, hãy để cậu ấy….-" đi.

Anh còn chưa kịp nói ra chữ này, liền bị mạnh mẽ ném đi, Tư Vọng cái gì cũng không nương tay, bị hắn ném vào tường.

"Tìm Trùng mẫu là em ấy muốn làm, tìm được em ấy là ta muốn làm." Trước khi tiến vào chiến hạm, Tư Vọng thật sâu nhìn lại Tô Tố An một cái, "Lần này nếu như không thể trở về, hãy chọn một người thừa kế phù hợp khác cho đế quốc."

Nói xong, hắn quả quyết đóng sập cửa khoang, chiến hạm to lớn không chút chuẩn bị trực tiếp bay lên trời, đi theo quỹ đạo tiến vào tinh không mênh mong.

Tô Tùy An giữ Bạch Minh Hề, người chuẩn bị leo lên một chiến hạm khác, như thể anh đã già đi mười tuổi ngay lập tức.

“Nguyên soái Giản muốn một mình gánh chịu tất cả những chuyện này nên cố ý không nói cho cậu và Tư Vọng biết, nhưng cậu ấy đã đánh giá thấp sự si mê và điên cuồng của Tư Vọng... Đế quốc đã mất đi hai người bọn họ rồi, không thể mất đi cậu được nữa. ." Anh nói, "Hiện tại không ai có thể can thiệp vận mệnh của hai người bọn họ, chúng ta chỉ có thể làm chính là luôn luôn cùng hai chiếc chiến hạm giữ liên lạc, cái khác cũng không thể làm được."

...

Mục tiêu của Giản Tử Yến rất rõ ràng, đó là Ngạo Sương tinh lần trước đã đến.

Lúc trước cậu vốn muốn ngồi phi thuyền tới đây, không nghĩ tới ngoài ý muốn đυ.ng phải trùng mẫu, trực tiếp bị nó gài bẫy, bởi vì đây là hang ổ của trùng mẫu, đã cố thủ ẩn nấp. Nơi này mấy ngàn năm, ngụy trang thành một ngôi sao hoang vắng, trừ cậu không có người phát hiện.

Mấy ngày nay cậu dốc toàn lực đem tất cả cư dân của Tinh Vực này dời đi, bởi vì sợ gây hoang mang, không công khai, lại bởi vì lãng phí người và tiền mà không có lý do chính đáng, nên bị chỉ trích.

Nghĩ đến đây, Giản Tử Yến thậm chí có thể nở một nụ cười khinh thường.

Đối với cậu, làm những việc này không phải để được ai đó đồng ý, mà nghĩ lại, những người không biết chân tướng có lãnh đạm đến đâu cậu cũng không thèm để ý, càng không thèm quan tâm.

Xác định mục tiêu và thực hiện, đây là tiêu chí của cậu.

Điều hướng không gian là một việc rất nhàm chán, Giản Tử Yến tùy tiện tắt thiết bị liên lạc chập chờn mấy ngày qua, đưa mắt nhìn về phía bóng tối vô tận phía xa.

"Ngươi không phải muốn tìm ta sao? Hiện tại ta tới rồi, xem quê hương ngươi có cái gì có thể mua vui cho ta."

Hành động này chỉ diễn ra trong chốc lát, vẻ mặt cậu rất nhanh lại trở nên lạnh lùng.

Đây là cách duy nhất đế quốc hiện tại đang trong giai đoạn đổi mới quan trọng, nó đơn giản là không thể chịu nổi một cuộc chiến tranh lần nữa.

Huống chi, trùng mẫu đã tự mình hạ chiến thư cho cậu, là trận quyết chiến giữa hai người bọn họ, cậu làm sao có thể vắng mặt?

...

Tư Vọng vẫn không chút biểu cảm, không chút do dự bơm toàn bộ năng lượng trong chiến hạm vào động cơ đẩy.

Bình thường, tại thời điểm tiến hành bước nhảy không gian, sẽ không có bất luận kẻ nào đem chiến hạm của mình tham số thiết lập đến giá trị cao nhất, loại tốc độ cao hướng về phía trước di chuyển, không chỉ thân thể con người, thậm chí ngay cả chiến hạm đều bị ảnh hưởng, có thể tan rã và trở thành các hạt vĩnh cửu trong không gian.

Nhưng Tư Vọng hiện tại căn bản không quan tâm đến điều đó, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đuổi theo Giản Tử Yến.

Hắn phớt lờ những cuộc gọi liên tục, và tiếng còi báo động liên tục của tàu chiến.

Lần đầu tiên bước vào chiến hạm, trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng và tức giận, lúc đó hắn muốn hỏi Giản Tử Yến vô số câu hỏi.

Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu ra, Giản Tử Yến chưa bao giờ trong lòng có hắn, chỉ cần là chuyện cậu cho rằng có thể làm được, cậu sẽ làm cho dù thân bại danh liệt, bất luận là khó tin hay ngu ngốc trong mắt người khác.

Cậu là kiểu người như vậy, sống như một lý tưởng được nhân cách hóa.

Vì vậy, hắn không hỏi nữa, ngay cả yêu cầu liên lạc với chiến hạm của Giản Tử Yến, dù sao hắn sẽ đi theo bất cứ nơi nào cậu đi, cho dù đó là tìm trùng mẫu, hay di chuyển không mục đích cho đến khi con tàu bị phá hủy và mọi người chết đi, hắn sẽ đi cùng cậu.

Trong vũ trụ bao la, chỉ có hai chiếc chiến hạm của bọn họ, một phía trước một phía sau, cùng nhau du hành khắp tinh vực, có lẽ không phải là một loại cực kỳ lãng mạn.

Tư Vọng cho rằng mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng khi nhìn thấy yêu cầu liên lạc từ chiến hạm của Giản Tử Yến, phòng tuyến trong lòng hắn lập tức sụp đổ, hai mắt hắn lập tức đỏ bừng.

...

"Xin chào." Giọng nói kiêu ngạo hoa lệ của Giản Tử Yến xuất hiện trên máy liên lạc, khiến mắt ai nghe thấy cũng đỏ hoe.

Sau đó, Tư Vọng mới phát hiện ra Giản Tử Yến không chỉ thông qua hắn mà còn thông qua bảng điều khiển chính của tinh võng, nếu hắn đoán đúng, Tô Tùy An và Bạch Minh Hề hẳn đang canh giữ ở đó.

"Tử Yến!"

Quả nhiên, giọng nói khàn khàn của Bạch Minh Hề xuất hiện trong máy liên lạc, tựa hồ không biết đã khóc bao lâu rồi.

"Giản nguyên soái, dừng lại đi, vẫn còn thời gian." Tô Tùy An cố gắng hết sức để duy trì giọng nói bình tĩnh, "Đế quốc không yếu như cậu tưởng tượng, bất kể trùng mẫu muốn làm gì, chúng ta có thể chiến đấu hết mình, không cần hy sinh chính mình!"

"Kéo nó xuống, còn về quân đội hoàng gia, các cậu hai kiếm sĩ vừa mới nhậm chức có thể nói rõ ràng cho tôi biết được không?" Giản Tử Yến cười khẩy, "Còn chiến đấu hết mình, sau khi chiến đấu kết thúc thì sao? Với tiêu đề là "tân vương người vừa lên ngôi lại hy sinh" ?"

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện trong máy liên lạc, chỉ có tiếng thở hổn hển.

"Ồ, tôi vừa nhận ra một người đã mất tích, Tư Vọng ở đâu? Tôi có kết nối không?" Giản Tử Yến lẩm bẩm, như thể cậu thực sự đang kiểm tra tín hiệu.

"Ta ở đây."

Tư Vọng cuối cùng đã lên tiếng.

Tiếng sột soạt của Giản Tử Yến dừng lại.

"Được rồi, mọi người đều ở đây, tôi có thể nói chuyện ngay bây giờ."

"Ban đầu tôi không định liên lạc với bất kỳ ai trong số các người, tôi nghĩ điều đó không cần thiết, tôi không có quan hệ sâu sắc với các người." Giản Tử Yến nói, "Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định nói vài lời. Tất nhiên bây giờ tôi đã ngoài tầm tay với, thích nghe thì nghe."

"Trở về nói cho tôi biết, Tử Yến, chỉ cần cậu trở về, cậu nói cái gì tôi đều nghe."

Bạch Minh Hề phát ra thanh âm nức nở, Giản Tử Yến lộ ra ánh mắt bất lực nơi không có người nhìn.

"Đã là tân trị liệu sư cấp 5, làm sao còn có thể khóc như vậy?"

Đúng vậy, dưới sự dạy dỗ của cậu, Bạch Minh Hề đã trở thành một trị lệu sư cấp năm thực sự, đó là một trong những lý do tại sao trùng mẫu không thể kiên nhẫn.

Nếu Giản Tử Yến không xuất hiện, trùng mẫu chắc chắn sẽ tấn công Tư Vọng và Bạch Minh Hề, đó là điều cậu không muốn thấy.

Bạch Minh Hề rơi nước mắt, nhưng Tư Vọng, người có khả năng sụp đổ nhất, lặng lẽ nói: "Em muốn nói gì?"

Giản Tử Yến hít một hơi thật sâu im lặng một lúc trước khi nói.

"Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh nên cảm thấy tội lỗi nhiều hơn là yêu tôi. Tôi không hiểu tại sao, cứ coi như anh là người tốt bụng đi."

Họ khác với những người lớn lên trong bùn nhơ như cậu, nếu ai đó cố gắng kiểm soát cuộc sống của mình theo cách này, cậu thà chết chứ không nghe ý kiến

của người khác.

Cậu chình là nhất ý cô thành hư loại, cứ khăng khăng đi theo con đường của mình, cậu không quan tâm đến việc mình bị mắng mỏ, mà chỉ quan tâm đến kế hoạch có hoàn thành hay không.

"Các người đều là người tốt, biết chân tướng chỉ là ngoài ý muốn, liền coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không cần quan tâm tôi rời đi, tôi đã làm việc nên làm, còn lại có thể nhìn đến đây đi, dù sao đến lúc đó tôi cũng đã chết, nhắm mắt làm ngơ đi."

Giản Tử Yến dường như đã cười vài lần, nhưng lúc này bên cạnh cậu lại vang lên tiếng nổ, giữa tiếng chiến hạm ù ù chói tai, giọng nói của cậu tuyệt đẹp và kiêu hãnh, vẫn cực kỳ rõ ràng.

"Các cậu không có lỗi, mà tôi có lỗi, chính là trong bụng tôi."

Bạch Minh Hề phát ra một tiếng kêu bị kìm nén.

"Cả đời tôi đều tính kế, mưu tính, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại không đếm xỉa đến mình." Giản Tử Yến tín hiệu đã đứt quãng, cậu vừa chống cự quân trùng vây công, vừa tấn công trùng tộc, cậu còn có thể phân ra tinh lực mà nói chuyện với họ: "Tôi có lỗi với nó, thật bất hạnh khi nó chọn tôi làm cha."

“Không phải.” Giọng nói của Tư Vọng cũng bị Giản Tử Yến cắt thành từng mảnh, “Là bởi vì nó không may mắn trở thành con của anh.”

Giản Tử Yến cười phá lên vì câu nói này, vì dù sao cũng là lần cuối cùng, còn có thể thể tùy tiện nói bất cứ điều gì, "Thời gian có chút eo hẹp, chúng ta dừng lại ở đây."

"Không!" Tô Tùy An rốt cục chịu không nổi nữa, thống khổ kêu lên: "Chúng ta nhất định phải có biện pháp khác, cậu nhất định không cần phải hi sinh..."

"Hy sinh? Đừng dùng từ vĩ đại như vậy để miêu tả tôi, tôi chỉ cảm thấy không nên kéo dài đến hơi thở cuối cùng, xấu hổ chết trên giường bệnh."

Giản Tử Yến nhướng mày và mỉm cười, giọng điệu của cậu thoải mái, cậu thậm chí còn phát điên vì niềm vui cuối cùng đã thành công, cậu lao vào xúc tu của trùng mẫu che cả bầu trời!

"Nhân sinh như đêm dài, nếu có thể chiếu sáng thiên hạ, tôi đời này không hối hận!"

Tuy nhiên, cái kết như mong đợi đã không đến, một chiếc tàu chiến lớn hơn ập đến như một đám mây, đi đến đâu, xác quân trùng tộc tràn ngập đến đó.