Tư Vọng ánh mắt tối sầm lại, lúc này mới nhớ tới còn có một người như vậy chưa bị xử lý.
Ngay sau khi biết được sự thật, hắn đã dồn hết tâm sức vào việc nghĩ cách cứu Giản Tử Yến, không có thời gian để đối phó với những người còn lại trong gia tộc Giản, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Giản Dương Trạch xuất hiện ở đây, trong tiềm thức hắn có cảm giác của sự không hài lòng.
“Tiểu Vọng, thì ra ngài tới rồi!” Giản Dương Trạch không biết Tư Vọng biết cái gì, vừa đi về phía này vừa nói: “Thần tìm ngài mấy ngày nay, còn đang không biết ngài có phải hay không bị thương... ...Bạch đại sư cũng ở đây, còn có vị này …. cái gì?"
Khi nhìn rõ khuôn mặt của Tô Tùy An, ông ta sững sờ, như thể nhìn thấy ma: "Đây... không phải là..."
Vẻ mặt của Tô Tùy An thờ ơ, anh không có ý định trả lời câu hỏi.
Giản Dương Trạch đương nhiên biết rằng Tô Tùy An đáng lẽ đã bị Giản Tử Yến ném vào đống trùng, ông ta ngây người nhìn Tô Tùy An cho đến khi bị giọng nói lạnh lùng của Tư Vọng đánh thức.
"Giản Dương Trạch, ta có phải đã nói rồi, nếu như ngươi lại xông vào mà không báo trước, sẽ bị coi là xâm phạm không?"
Giản Dương Trạch rùng mình, không quan tâm đến chuyện của Tô Tùy An, ông ta nhanh chóng nở một nụ cười nói một cách quen thuộc: “Tiểu Vọng, xem này, không phải thần vội vã tìm ngài vì quá lo lắng cho ngài sao. "
Ông ta hoàn toàn không coi trọng lời đe dọa của Tư Vọng, tỏ ra quan tâm đến như trưởng bối trong nhà.
Vốn dĩ, một thanh niên từ nhỏ chưa từng cảm nhận được sự chăm sóc của gia đình, sao có thể từ chối sự chăm sóc của người thân? Chỉ cần nắm chắc điểm này, ông sẽ có thể khống chế tân quốc vương đến chết, đến lúc đó, ông ta sẽ không phải là người quyết định mọi chuyện của đế quốc sao ... Giản Dương Trạch tự hào nghĩ.
Ông ta vốn là thành viên kém cỏi nhất trong gia tộc, trước đó Giản Toại và Giản Hoa Lâm đã hỗ trợ Giản gia, nên ông không cần phải làm gì cả, kết quả là bây giờ ông ta đã trở thành người đứng đầu của Giản gia, bất kể ông ta nhìn mặt đoán ý hay thông qua các biện pháp chính trị như thế nào, tất cả đều còn lâu mới đủ.
Bởi vậy, ông không phát hiện ba người trước mắt hờ hững xen lẫn chán ghét, còn có Tư Vọng trong mắt nồng đậm sát ý.
Tư Vọng trong lòng đã đổ máu, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, thậm chí còn cười nói: “Tại sao muốn gặp ta?”
“Khụ, chính là như vậy.” Giản Dương Trạch ho nhẹ một tiếng, lộ ra quan tâm cùng lo lắng, “Nghe nói ngài đem Giản Tử Yến trở về, nếu là như vậy, trước đó ngài mau chóng nghĩ đến kiến
nghị chung đi, không thể để Giản Tử Yến sống, dù sao hắn cũng gϊếŧ..." Ông liếc nhìn Tô Tùy An, nuốt xuống tên của anh trở về, "Thật đáng tiếc khi gϊếŧ phụ vương và chú của ngài, còn có Bạch đại sư..."
Tư Vọng ngữ khí không rõ ràng: "Ông xông vào cung điện tìm ta, chính là để cho ta gϊếŧ Giản Tử Yến?"
"Đây cũng là vì lợi ích của ngài, rất nhiều người thỉnh cầu gϊếŧ Giản Tử Yến. Hãy nhìn tinh võng, có bao nhiêu người đang cầu xin hãy nhanh chóng gϊếŧ hắn, nếu ngài không gϊếŧ hắn trong một thời gian dài, có thể ảnh hưởng đến thanh danh của ngài !" Giản Dương Trạch nói một cách nghiêm túc, "Chỉ cần ngài gϊếŧ kẻ xấu xa đó, ngài có thể nhận được nhiều sự ủng hộ. Tại sao không làm điều đó?"
"Ông! cái này. . . . . ."
Bạch Minh Hề không thể chịu đựng được việc ông ta phỉ báng Giản Tử Yến nhiều như vậy và đòi gϊếŧ cậu, y quên mất mình là một omega mỏng manh yếu đuối, xắn tay áo lên muốn lao về phía trước, nhưng bị Tô Tùy An bắt được.
Tô Tùy An lắc đầu với Bạch Minh Hề, cho dù anh ghen tị với Tư Vọng, anh vẫn tin Tư Vọng sẽ xử lý tốt chuyện này mà không cần người khác can thiệp.
Tư Vọng ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh: "Ồ? Ông là vì lợi ích của ta sao?"
“Đương nhiên.” Giản Dương Trạch nói , “Thử nghĩ Giản Tử Yến có thể gϊếŧ người cha nuôi nấng hắn 20 năm, nếu như không nhanh chóng gϊếŧ hắn, người trong đế quốc nhất định sẽ bất mãn.. ."
Trong khi ông ta vẫn đang liệt kê nhiều tội ác của Giản Tử Yến, cánh cửa đóng kín đã bị một lực mạnh đẩy ra không ai ngờ tới.
Loảng xoảng.
Ba người Tư Vọng lập tức giật mình, sắc mặt tái nhợt nhìn vào trong cửa.
Giản Tử Yến không thể đứng vững, cậu giữ chặt khung cửa, ngón tay trắng bệch.
Cậu nhìn chằm chằm Giản Dương Trạch đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc: "Nghe nói ông muốn gϊếŧ tôi?"
"Tử Yến! Sao lại dậy rồi? Mau cùng tôi trở về giường."
Bạch Minh Hề ngay lập tức đến giúp Giản Tử Yến, nhưng cậu đã hất y ra xa.
Cậu chậm rãi đứng thẳng lên, ngạo nghễ khinh thường nhìn Giản Dương Trạch thấp hơn mình: “Nói cho ông biết, không phải vừa rồi nói rất hăng say sao, sao bây giờ còn không tiếp tục?”
Ngoại trừ Giản Dương Trạch, những người khác đều lo lắng nhìn cậu, vì sợ cậu sẽ bị khıêυ khí©h gây ra một số vấn đề.
Đồng thời, họ cũng cảm thấy vô cùng hối hận, họ biết việc kiểm soát và sử dụng tinh thần lực của Giản Tử Yến là rất tốt, nhưng họ không bao giờ nghĩ thông qua một cánh cửa cách âm như vậy, cậu sẽ biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.
Giản Dương Trạch cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, ông nheo mắt nhìn Giản Tử Yến, ông đã tìm ra vấn đề.
Giản Tử Yến vừa mới tắm xong, khắp người cậu có một hơi thở trong trẻo quyến rũ, nhưng điều mà ngay cả mùi thơm cũng không thể che lấp được là mùi rất rõ ràng trên cơ thể cậu tuyên bố chủ quyền mùi của rượu mạnh, là ...
Giản Dương Trạch trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tư Vọng bên cạnh, trong nháy mắt vô số suy nghĩ tràn vào trong đầu, trên mặt vừa kinh ngạc vừa hiểu rõ.
Khó trách Tư Vọng mặc kệ người khác nói gì, đều luyến tiếc gϊếŧ Giản Tử Yến, khó trách Tư Vọng cho dù Giản Tử Yến có chạy thoát cũng phải tự mình đi bắt Giản Tử Yến, trả giá rất lớn.
Giản Tử Yến rất đẹp, thậm chí còn vượt xa phạm vi con người, ông khá hiểu điều này, dù sao ba anh em không phải đã tranh giành cậu làm của riêng? Chỉ là nghĩ tới bọn hắn không có thành công, cư nhiên Tư Vọng lại đạt được.
Không ngờ Tư Vọng bề ngoài nghiêm túc thành thật, lại còn có thói quen này...
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Giản Dương Trạch lập tức trở nên tục tĩu / ác độc.
Mặc dù Giản Tử Yến là một alpha, vậy thì sao? Khuôn mặt đó đủ để bù đắp cho sự thiếu hụt giới tính, vì vậy không có gì lạ khi Tư Vọng ra tay.
Như vậy, những gì ông lo lắng là hoàn toàn không cần thiết, vì Tư Vọng là "đồng bọn" của họ nên hắn chắc chắn sẽ hiểu tại sao ba anh em lại ra tay với Giản Tử Yến.
Một điều tốt, một điều tốt lớn.
Giản Dương Trạch nghĩ ông đã biết sự thật, khi ông nhìn Giản Tử Yến, trong mắt anh ấy gần như có một tia sáng.
Thà Tư Vọng hứng thú với Giản Tử Yến còn hơn là ghét cậu, dù sao họ đã dành 20 năm để nuôi dạy Giản Tử Yến, bây giờ anh cả và anh hai đã mất, ông đảm nhận danh hiệu này cũng không sao, phải không?
“Em không cần đi ra, chuyện này để ta xử lý.” Tư Vọng vội vàng tiến lên, ngữ khí cẩn thận dỗ dành, “Đừng lo lắng, trở về nằm đi, được không?”
Nhìn thấy hành động của Tư Vọng, Giản Dương Trạch càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, thái độ của ông ta cũng trở nên tùy tiện hơn.
"Giản Tử Yến, tôi không ngờ cậu lại hữu ích như vậy. Không sao, nếu sau này cậu phục vụ tốt cho Tiểu Vọng, thì đó cũng được coi như lấy công chuộc tội."
"Câm miệng!" Tô Tùy An chịu không nổi nữa, thấp giọng mắng.
Giản Dương Trạch bất ngờ liếc nhìn anh, lộ ra một chút khó tin: "Tại sao, ngay cả cậu ...? Trời ơi, Giản Tử Yến, tôi không ngờ cậu độc ác và hèn hạ như vậy. Để sống sót, ngay cả anh em của Tiểu Vọng cũng lấy lòng..."
Giọng ông đột ngột dừng lại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Giản Dương Trạch, một bàn tay xuyên qua ngực ông.
"Tiểu Vọng, ngài. . . " Giản Dương Trạch trợn to hai mắt, hoàn toàn sụp đổ.
Cho đến khi chết, ông không bao giờ ngờ mình sẽ chết dưới tay của Tư Vọng, người mà ông đã tin tưởng đến cuối đời.
Tư Vọng rút cánh tay nhuốm máu ra, cố ý giấu ra sau lưng, sau đó nhẹ nhàng thấp giọng dỗ dành Giản Tử Yến như không có chuyện gì xảy ra: “Ta xin lỗi vì đã để thứ rác rưởi xuất hiện ở đây, không sao đâu, bây giờ chúng ta hãy quay trở lại nghỉ ngơi, được không?"
Cả Tô Tùy An và Bạch Minh Hề đều bị hành vi của Tư Vọng làm cho kinh ngạc, họ đồng thời nhìn chằm chằm vào người đàn ông máu lạnh ôn tồn này, nhất thời không nói nên lời.
Giản Tử Yến cuối cùng cũng đảo mắt nhìn Tư Vọng hèn mọn từ tốn, sự kiêu ngạo đã biến mất khỏi lông mày và đôi mắt của hắn, hắn trông tĩnh mịnh mà lạnh nhạt
Cậu nói: "Xem ra cậu cũng biết chuyện này."
Tuy rằng cậu không nói rõ ràng, nhưng ở đây tất cả mọi người đều biết cậu đang ám chỉ cái gì.
Tư Vọng lo lắng, ngữ khí mềm nhũn: "Thực xin lỗi, đây là ngoài ý muốn, không ngờ hắn không nghe ta cảnh cáo mà xông vào."
“Cậu đang muốn giải thích với tôi cái gì?” Giọng nói của Giản Tử Yến không chút cảm xúc, “Cậu đang muốn nói rằng sau khi biết chuyện đã xảy ra, liền cùng Giản gia cắt đứt?”
"Tử Yến..." Bạch Minh Hề sợ cậu bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà làm chính mình bị thương, nhưng y vừa mở miệng, Giản Tử Yến liền ngăn lại.
“Câm miệng.” Giản Tử Yến nói: “Tôi không có nói chuyện với cậu.”
Bạch Minh Hề ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên sự lo lắng buồn bã.
"Nguyên soái Giản, sự cố này thực sự là ngoài ý muốn ..." Tô Tùy An cũng cố gắng an ủi cậu, nhưng Giản Tử Yến chỉ liếc nhìn anh một cái.
"Đây là một nơi khác để cậu, một người sống sót nói chuyện, phải không?"
Cho đến nay, Tô Tùy An không dám lên tiếng.
Tư Vọng lắc lắc bàn tay tê liệt và cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, anh nhìn lại Giản Tử Yến và nhìn vào mắt anh cầu xin: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn bù đắp lỗi lầm của mình, những gì tôi đã nói. .. Tôi chỉ muốn... xin lỗi."
Hắn cố gắng hết sức để nói điều gì đó, để bày tỏ sự hối hận khủng khϊếp của mình, nhưng bây giờ hắn ở trước mặt nạn nhân, bất cứ điều gì hắn nói đều là sự tàn nhẫn.
Thiệt hại đã gây ra, nếu hắn xin lỗi và muốn bù đắp, thiệt hại sẽ biến mất? Nó không hơn gì ngụy biện.
Đối với việc gϊếŧ Giản Dương Trạch, đó không phải là sự chuộc tội, nhưng Giản Dương Trạch đáng chết.
Chính sự đường đột của hắn đã khiến Giản Dương Trạch lại xuất hiện trước mặt Giản Tử Yến, bằng mọi cách có thể xúc phạm cậu, hắn lại phạm phải một sai lầm nữa.
Giọng nói của Tư Vọng có chút run rẩy: “Đừng nóng giận, ta sẽ không để người Giản gia xuất hiện trước mặt em nữa…”
"Người nhà Giản gia? Cậu đang nói chính mình sao?"
Tư Vọng đột nhiên sửng sốt, đồng tử khẽ run, nghe được Giản Tử Yến thanh âm gần như sợ hãi.
"Cậu muốn cắt đứt với họ, nhưng những điều cậu có khác gì họ?"