Chương 35-1

Lời nói của Giản Tử Yến giống như một viên đạn, làm nổ tung mũ giáp của Tư Vọng, hắn đã bị đánh bại.

Tâm lý phòng ngự của hắn nhanh chóng sụp đổ khi đối mặt với ánh mắt băng giá của Giản Tử Yến, sắc mặt hắn tái nhợt, vô tận huyết dịch từng chút một lan ra đồng tử, nhưng cậu không có khí thế nào, thay vào đó cậu yếu ớt đến mức có thể sẽ chết trong giây tiếp theo .

Một mùi máu nồng nặc tràn ngập giữa họ, cả Bạch Minh Hề và Tô Tùy An đều sợ chọc giận Giản Tử Yến, họ không dám nói lời nào, chỉ lo lắng buồn bã nhìn cậu.

Giản Tử Yến không muốn nghe những gì họ nói, nên cậu không nhìn ai nữa, một lần nữa hất bàn tay muốn đỡ cậu của Bạch Minh Hề, quay người chậm rãi khó khăn.

"KHÔNG……"

Tư Vọng theo bản năng muốn nắm lấy góc áo của Giản Tử Yến, thời điểm lý trí ngăn hắn đưa tay ra, vải mềm trượt qua đầu ngón tay, giống như một con dao sắc bén, cắt vào trái tim hắn rỉ máu.

Hắn không đủ tư cách để làm như vậy.

Hắn thậm chí không đủ tư cách để cầu xin sự xin lỗi.

Những gì Giản Tử Yến nói là hoàn toàn đúng, những gì hắn cùng các thành viên trong Giản gia làm không có gì khác biệt.

……

Một khi kỳ phát tình của omega đến, nó sẽ đến thường xuyên và hung mãnh.

Bạch Minh Hề cố gắng hết sức để thực hiện kỹ thuật chữa bệnh, ánh sáng trắng dày đặc bao trùm cơ thể của Giản Tử Yến, nhưng nó không thể làm giảm cơn đau của cậu chút nào.

Cậu ôm chặt lấy mình cuộn tròn trên giường, dùng hết sức chiến đấu với bản năng nhưng lại không thể kìm nén được toàn thân run rẩy.

“Tử Yến…” Bạch Minh Hề đau lòng đến nước mắt trực tiếp rơi xuống, y khóc cầu xin Giản Tử Yến, “Cậu để cho Tư Vọng tới, cậu ngủ đi, ngủ một giấc mọi chuyện đều kết thúc, đừng cố chấp nữa, lại cố chấp là cậu sẽ chết..."

Giản Tử Yến nhắm chặt mắt để ngăn cơn đau rò rỉ ra ngoài, cậu phun ra đôi môi đầy máu, nói khẽ run rẩy: "Không."

Bạch Minh Hề càng khóc dữ dội hơn, y tăng cường lượng tinh thần của mình, nhưng so với tinh thần lực của Giản Tử Yến, tinh thần lực của y giống như giọt nước tràn ly, tốc độ chữa trị không bằng tốc độ hủy hoại cơ thể.

"Tôi xin cậu, Tử Yến, chỉ cần coi hắn như một công cụ, xong việc liền thả hắn đi, được không?"

Giản Tử Yến hơi hé mắt thành một cái khe, lộ ra một tia dữ dội bướng bỉnh.

"Câm miệng. Hắn lúc tôi bất tỉnh đều có thể sỉ nhục tôi, chẳng lẽ tôi còn nên chủ động tìm tới hắn để bị sỉ nhục sao?"

Cậu không tiếc bất chấp thương tổn mà còn huy động tinh thần lực cưỡng chế duy trì ý thức minh mẫn, chỉ là không muốn rơi vào hoàn cảnh như lần đầu phát tình, mặc người xâu xé.

Cậu sẽ không cho phép điều này xảy ra lần thứ hai.

"Nhưng, nhưng..." Bạch Minh Hề thất thần, nhìn Giản Tử Yến đau đớn không chịu nổi nhưng không chịu cúi đầu, trái tim y đau như xé.

"...Tại sao tôi không phải là một alpha." Y thì thầm trong tuyệt vọng.

Nhưng Giản Tử Yến không nghe rõ lời y nói, sau khi y nói xong những gì vừa rồi, cảm xúc đột ngột khiến hàng phòng ngự vốn đã yếu ớt của y ngay lập tức sụp đổ, y thở hổn hển, ánh mắt trở nên uể oải.

“Tử Yến… Tử Yến…”

Không có sự trấn áp tinh thần lực của Giản Tử Yến, cậu bắt đầu phản ứng theo bản năng, Bạch Minh Hề không thể nhịn được nữa, vừa khóc vừa chạy ra ngoài cửa.

Tư Vọng đang đứng ở cửa với đôi mày u ám và đôi mắt thâm quầng.

Cửa vừa mở ra, hương hoa khắp trời xông thẳng vào mặt, điều này cho thấy tình hình của Giản Tử Yến đã trở nên nghiêm trọng như thế nào.

Bạch Minh Hề dùng sức đẩy hắn vào cửa, ngã xuống đất, đập đầu vào cửa, tru lên một tiếng đau thấu tim.

Khi Tư Vọng đi vào phòng, Giản Tử Yến vẫn còn một mảnh ý thức, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào hắn, tức giận nói: "Cút ngay!"

Tư Vọng đè nén chua xót trong lòng, nhẹ nhàng bước tới, lấy ra một dải ruy băng màu đen.

“Thật xin lỗi, sau này em có thể trừng phạt ta hoặc gϊếŧ ta cũng được, hiện tại để ta giúp em, ta xin lỗi.” Hắn đè nén cổ họng khàn khàn, ngón tay run rẩy buộc lại dải ruy băng trên mắt Giản Tử Yến, kìm lại sức phản kháng yếu ớt.

Hắn cúi đầu, xuyên qua dải ruy băng cung kính hôn lên đôi mắt của cậu, "Đừng nhìn ta, chỉ cần tưởng tượng ta là một công cụ."

……

Nước mắt sinh lý tràn ra lập tức thấm ướt dải ruy băng, màu đen cực kỳ đơn giản tương phản với nước da lạnh như băng ửng hồng như tuyết, lộng lẫy mà đáng thương.

Ngược lại, Tư Vọng tràn đầy nỗi buồn, hắn biết tất cả những gì hắn đang làm bây giờ đều khiến Giản Tử Yến ghét và ghê tởm hắn hơn, hắn không ngừng đẩy Giản Tử Yến ra xa hơn.

"Xin lỗi……"

Tư Vọng run rẩy cúi người, trán áp vào Giản Tử Yên, thanh âm lẫn với nước mắt, thấp giọng thì thào.

"Ta nên làm gì để em sống, xin hãy nói cho ta biết, ta nên làm gì..."

……

[419: "Giá trị tha thứ của Bạch Minh Hề là 85, giá trị tha thứ của Tô Tùy An là 89, và giá trị tha thứ của Tư Vọng là 80. Xin chúc mừng, Tư Vọng cuối cùng đã bắt kịp giá trị bình quân."

Giản Tử Yến trầm ngâm: "Theo lý mà nói hắn là người tốt bụng. Sau nhiều lần bị tôi ép ngủ, hắn không phải chỉ có 30 thôi sao."

419: "Tôi có thể thay cậu trả lời cái này. Mặc dù nhìn bề ngoài mỗi nhân vật quan trọng giá trị tha thứ đều là 100, nhưng 100 này bên trong hàm chứa độ sâu rộng khác nhau, chính là, giá trị tha thứ cũng tăng lên 5 điểm, nhưng dao động bên trong cảm xúc của Tư Vọng và những người khác là khác nhau."

Giản Tử Yến: "Tại sao cậu không nói về vấn đề quan trọng này sớm hơn?"

419: "Cậu không hỏi."

Giản Tử Yến quyết định không tranh cãi với hệ thống cứng đầu này.

419: "Mánh này đã không dùng được nữa, đừng lấy cớ làm nhiệm vụ để công kích nhân vật chính nữa, được không?"

Giản Tử Yến: "Làm thế nào điều này có thể được thực hiện trên danh nghĩa là thực hiện nhiệm vụ? Tôi chỉ đang thực hiện một nhiệm vụ. Nhưng cậu nói đúng, nếu cậu sử dụng cùng một thủ thuật quá nhiều, nó sẽ không thú vị. Con sâu trong đầu tôi đã nghỉ ngơi quá lâu rồi, đã đến lúc thức dậy và làm việc.]

Sau lần đó, ngay cả Bạch Minh Hề cũng bị đuổi ra khỏi cửa không bao giờ được phép vào nữa.

Giản Tử Yến không ăn không uống, khóa cửa phòng, cho dù bên ngoài có gọi thế nào, cậu cũng mặc kệ.

Hách Huy nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tư Vọng: “Nó không muốn phải không?”

Tư Vọng nhắm mắt lại, Bạch Minh Hề suy sụp nói: “Không còn cách nào khác, nếu Tư Vọng không đi, Tử Yến nhất định sẽ chết, nhưng hiện tại cậu ấy không cho chúng ta vào, con thực lo lắng cậu ấy sẽ làm điều gì đó ngu ngốc."

Tô Tùy An đứng sang một bên, giọng nói khàn khàn nặng nề: "Chúng tôi không dám dùng vũ lực phá cửa, hội trưởng Hách, hiện tại thực sự không còn cách nào khác, ông có thể nghĩ biện pháp để cậu ấy mở cửa được không?"

Hách Huy thu mình lại, đẩy họ ra nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Yến, là ta, làm ơn mở cửa cho ta vào được không?"

Bên trong cánh cửa yên tĩnh không tiếng động.

Bạch Minh Hề nức nở nói: "Cậu ấy ở trên giường không nhúc nhích."

Là nửa học trò của Giản Tử Yến, Giản Tử Yến trước đây đã đặc biệt dạy y cách phát hiện tình hình bên kia qua bức tường, y là một học trò khá thông minh, y có thể sử dụng nó rất thành thạo.

Chỉ là y không ngờ rằng lần đầu tiên y thực sự sử dụng khả năng này là trên người Giản Tử Yến.

Hách Huy vẻ mặt lo lắng nghiêm túc, ông hít một hơi thật sâu, thả chậm giọng nói: "Tiểu Yến, là chú Hách, nghe chú nói đi. Ta sẽ không quấy rầy con quá lâu, được không?"

Bạch Minh Hề lau nước mắt lắc đầu, những người khác trong mắt mờ đi với hy vọng mờ nhạt.

Ngay lúc bọn họ vừa định nói chuyện nghĩ biện pháp khác, Bạch Minh Hề đột nhiên lộ ra vẻ do dự, nghiêng đầu cẩn thận sờ soạng một hồi, trên mặt nhất thời hiện lên một tia sợ hãi.

"Tử Yến... Hắn không đúng lắm..."

"Chuyện gì xảy ra?" Tư Vọng tựa hồ thật lâu không có mở miệng, thanh âm giống như cào nát thủy tinh, nhưng lại lộ ra vẻ lo lắng, lập tức nắm lấy bả vai Bạch Minh Hề.

"Cậu. . . Cậu ấy hộc máu!" Bạch Minh Hề kêu to một tiếng, "Chuyện gì xảy ra, cậu ấy thương thế không phải đã ổn định sao!"

"Không tốt!" Hách Huy sắc mặt đại biến, "Là não trùng! Thời gian áp chế đã qua!"

Nghe đến đây, Tư Vọng không chịu nổi nữa, giơ chân đá mạnh vào cửa, phịch một tiếng, gần như cả cánh cửa đều bị hắn đạp đổ.

Nhìn cảnh tượng bên trong, tất cả mọi người đều sững sờ, kinh sợ cùng sợ hãi, giống như một con rắn độc lạnh lẽo, dọc theo sống lưng nhảy lên não, lan tràn đến tứ chi xương cốt.

Giản Tử Yến nằm ở bên giường, ga trải giường cùng thảm trải đầy máu tươi, nghe thấy thanh âm cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen huyền phủ một tầng bạch quang, giống như sương mù bầu trời, không có đau đớn, cũng không có hận thù bên trong, và nó trống rỗng.

Toàn bộ tinh tế không ai có thể xa lạ cảnh tượng này: đây chính xác là biểu hiện bị não trùng khống chế.

"KHÔNG!"

Bạch Minh Hề đang khóc muốn lao vào cậu, nhưng Tô Tùy An đã túm lấy cổ áo y.

"Đừng đi, đã quá muộn!"

“Đúng vậy, đã muộn rồi.” Hách Huy sửng sốt một hồi, nhưng vẫn miễn cưỡng đưa ra phán đoán hợp lý, “Trước kia Tiểu Yến đã áp chế não trùng, không cách nào tạo sóng gió, hiện tại Tiểu Yến đã áp không được nó, đã đến bước này rồi Tiểu Yến xem như đã chết!"