Chương 32-2

Tư Vọng không lập tức vào khoan trị liệu, mà là trước tiên cởϊ qυầи áo dính máu, trịnh trọng cất đi.

Vết máu trên đó không chỉ của hắn mà còn của Giản Tử Yến.

Ngón tay Tư Vọng chậm rãi vuốt ve vết máu còn chưa khô, trong lúc mê man dường như lại ngửi thấy mùi thơm khó hiểu của hoa.

Nếu hắn không biết rằng đó là mùi pheromone của Giản Tử Yến, thì hắn là một kẻ ngốc.

Hắn im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật quang não lên tìm kiếm tên của Giản Tử Yến trên tinh võng.

Ngay lập tức, vô số mục từ khóa hiện ra, Tư Vọng dùng đầu ngón tay run rẩy bấm vào mục có thông tin chứng nhận đế quốc toàn diện nhất, thông tin trên đó hiện ra trước mắt.

"Giới tính: alpha

Pheromone: Hương tuyết tùng”

Như một ngọn núi bị đổ, Tư Vọng vô cùng hối hận.

Khi hắn cưỡng đoạt/chiếm hữu người ấy vì tức giận vì ham muốn ích kỷ, rõ ràng hắn đã ngửi thấy một mùi hương lạ, tại sao hắn không tìm hiểu nó?

Nhưng lúc đó, chỉ cần hắn tìm hiểu, hắn sẽ biết bí mật mà Giản Tử Yến đã dày công che giấu.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, hắn đã làm tổn thương người đó một cách nhục nhã và xúc phạm nhất, khiến hắn ngay cả một lời cầu xin tha thứ cũng không dám.

Tư Vọng chậm rãi quỳ rạp trên mặt đất, hắn giơ lên

vết máu trên y phục áp lên trán, cố nén từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở.

……

Giản Tử Yến đã không thức dậy cho đến khi cậu trở lại đế tinh.

Tư Vọng tự mình chịu trách nhiệm vận chuyển khoan trị liệu của mình, và dung dịch dinh dưỡng trong đó thậm chí không hề dao động trên đường đi, bảo vệ Giản Tử Yến khỏi bị tổn hại thêm ở mức độ lớn nhất có thể.

Trong cung điện, Hách Huy, Bạch Minh Hề và những người khác đã đợi ở đó từ sớm, thoạt nhìn thấy Giản Tử Yến trong khoan trị liệu, ngay cả sau khi làm sạch và xử lý sơ bộ, mức độ nghiêm trọng cũng đủ để khiến mọi người cảm thấy chấn động.

Bạch Minh Hề che miệng, nước mắt lập tức trào ra.

Trước khi y thút thít, Hách Huy đã nhắc nhở y.

"Hiện tại trong đế quốc có thể khôi phục tinh thần lực chỉ có cậu, cậu lựa chọn khóc ở chỗ này, hay là cùng ta đi cứu người?"

Nước mắt và tiếng nức nở của Bạch Minh Hề ngay lập tức bị kìm nén, đôi mắt y run lên, lộ ra vẻ kiên quyết, y đi theo Hách Huy vào phòng cấp cứu.

Lúc đi ngang qua Tư Vọng, Bạch Minh Hề phức tạp liếc hắn một cái, thấy Tư Vọng vẻ mặt trống rỗng, trong mắt chỉ có Giản Tử Yến, những thứ khác đều không để ý tới, vì vậy mở miệng nhưng không nói gì.

“Bệ hạ đi nghỉ ngơi trước đi.” Khi người ngoài vây quanh, Tô Tùy An trịnh trọng đối với Tư Vọng, “Mấy ngày nay ngài không ngủ.”

Từ nơi sinh sống của trùng mẫu đến Đế Tinh, thậm chí thông qua bước nhảy không gian cũng phải mất trọn năm ngày, anh thường xuyên thức giấc vào nửa đêm, sau đó đi kiểm tra không còn lo lắng về Giản Tử Yến, nhưng bất cứ khi nào anh đi ngang qua, anh sẽ luôn nhìn thấy Tư Vọng ở phía trước khoang trị liệu của Giản Tử Yến, hắn không hề di chuyển một chút nào mặc dù hắn đang giải quyết công việc.

“Không sao.” Tư Vọng hồi lâu không nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn, “Cậu đi làm việc đi, ta chờ cậu ấy tỉnh lại.”

Tô Tùy An biết rất rõ về Tư Vọng, khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, anh biết hắn sẽ không thay đổi quyết định của mình, vì vậy anh cúi đầu thầm thở dài.

Anh cũng đã nghe nói một chút về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù anh biết Tư Vọng không biết gì vì Giản Tử Yến che giấu, nhưng sau khi biết Giản Tử Yến là người như thế nào, anh đối với Tư Vọng hoàn toàn không oán hận ... là không có khả năng.

Ngay cả một người ngoài cuộc như anh cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và tức giận, huống chi là bản thân Tư Vọng.

Không biết đã qua bao lâu, Hách Huy một mình đi ra.

Ông bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của hắn, sự tức giận trong lòng ông biến thành sự đấu tranh và bất lực.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, Bạch Minh Hề vẫn đang giúp Tiểu Yến sắp xếp lại mảnh vỡ tinh thần của nó, nhưng biển ý thức của Tiểu Yến quá rộng lớn cậu ấy không thể đảm bảo có thể khôi phục lại bao nhiêu." Ông nói với Tư Vọng: "Một hồi ngài có thể đi vào nhìn nó, dù sao nó hiện tại chưa tỉnh lại được."

Vẻ mặt đầy hy vọng ban đầu của Tư Vọng dần dần biến mất theo lời nói của ông.

“Ta hiểu rồi.” Hắn dừng lại một chút, “Cám ơn hội trưởng Hách.”

Hách Huy xua tay: "Thần không còn là hội trưởng nữa, bệ hạ, xin hãy cho phép thần nói thêm một điều. Tiểu Yến đã có một cuộc sống khó khăn, tính cách của nó luôn ... biệt nữu. Nếu nó may mắn sống sót, lại đắc tội bệ hạ, xin ngài nhịn một chút, được không? Lão nhân van vầu ngài."

Thấy lão Beta thậm chí còn sắp quỳ về phía mình, Tư Vọng không kịp thở dốc vội vàng ngăn cản.

“Chú Hách... Ta cứ gọi ngươi là chú Hách.” Tư Vọng sắc mặt tái nhợt, trong giọng nói mang theo đau đớn cùng kiên định, “Yên tâm đi, chỉ cần ta còn sống, đời này, ta sẽ không để cho người khác thương tổn cậu ấy."

Hách Huy ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Ngài. . . Quên đi, đều là nghiệt duyên."

Tư Vọng cúi đầu, ước gì mình không hiểu lời của Hách Huy.

Là một y sĩ chuyên nghiệp, Hách Huy không thể không tìm thấy dấu vết bị đánh dấu khi khám cho Giản Tử Yến.

Với tình huống của Giản Tử Yến trước đó, người duy nhất trên thế giới có thể đánh dấu cậu là Tư Vọng.

Hách Huy tràn đầy sự tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tư Vọng bị hành hạ đến mức người không ra người ma không ra ma, ông một người tốt bụng, không thể nói gì thêm, sau khi nhận được lời hứa của Tư Vọng, ông thở dài rời đi.

Tư Vọng nhìn ông rời đi, sau đó cẩn thận mở cửa bước vào.

Bạch Minh Hề vẫn đang khôi phục tinh thần cho Giản Tử Yến, y nhắm mắt lại đặt tay lên trán của Giản Tử Yến, mặc dù sắc mặt của cậu tái nhợt, nhưng biểu cảm của cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều và cậu vẫn đang hôn mê sâu.

Tư Vọng không dám quấy rầy, rất nhẹ đi tới bên giường, sau đó đứng ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giản Tử Yến.

Ngược lại, Bạch Minh Hề đột nhiên nói: "Tư Vọng, ngài hối hận sao?"

Tư Vọng cụp mi, không trả lời rõ vấn đề.

Bạch Minh Hề không có ý định buông tha cho hắn, y trong lòng bàn tay tạo ra một tia sáng trắng tượng trưng cho trị liệu, còn đang hỏi: "Ngài như vậy tra tấn chính mình, là muốn cậu ấy sau khi tỉnh lại thấy bộ dáng khổ sở mà tha thứ cho ngài sao?"

“Bạch Minh Hề.” Tư Vọng khàn giọng nói: “Cậu nên làm chuyện nên làm đi.”

Bạch Minh Hề không sợ hắn, hắn nhìn xuống Giản Tử Yến, với sự đau đớn và tức giận trên khuôn mặt: "Tôi biết những gì ngài đã làm với cậu ấy. Vì ổn định cảm xúc của cậu ấy, tôi nghĩ ngài tạm thời không nên xuất hiện trước mặt cậu ấy."

Câu nói này không thể nghi ngờ đã động đến nghịch lân của Tư Vọng, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn y, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Cậu biết cậu đang nói gì không?"

Bạch Minh Hề mắt không chớp: "Tôi lấy thân phận trị liệu sư, từ phương diện của bệnh nhân đưa ra đề nghị, ngài là quốc vương, nếu như ngài kiên trì không nghe, tôi cũng không làm gì được."

Tư Vọng kiên định nhìn y, giống như lần đầu tiên gặp người này.

Bạch Minh Hề không nhúc nhích, y biết mình không đủ tư cách trách cứ Tư Vọng, dù sao hiểu lầm Giản Tử Yến cũng có một phần của y, nhưng y không thể không giận Tư Vọng khi nhìn thấy Giản Tử Yến nhiều vết sẹo như vậy.

Y cảm thấy có lỗi với Giản Tử Yến, nhưng so với Tư Vọng tốt hơn, đó là y chưa bao giờ làm tổn thương Giản Tử Yến.

Sau khi biết được rất nhiều sự thật, gặp lại Giản Tử Yến, tâm trạng của y đã thay đổi hoàn toàn.

Trước khi phân hóa giới tính, y lớn lên trong khu ổ chuột của Đế tinh, y đã thấy quá nhiều mối quan hệ giữa con người với nhau, và người ta bị đánh chết vì một miếng ăn, mọi người đều làm vì mình, mà không ai nghĩ đến người khác. Khi cái bụng không no, lương tâʍ đa͙σ đức cần được xem xét như thế nào?

Sau khi bị phân hóa thành omega, địa vị của y thay đổi rõ rệt, y nhận ra cái gọi là quyền lực và sự giàu có, nhưng y phát hiện ra những người được gọi là quý tộc này không khác gì những kẻ vì miếng ăn mà đánh đến vỡ đầu, bọn họ vẫn phải chiến đấu vì nhiều thứ hơn, ngay cả khi họ có đủ nhiều, ljai muôn nhiều thứ hơn nữa mà hy sinh vô số sinh mạng.

Alpha? Còn alpha thì sao?

Vị quốc vương già chơi đàn ca hát mỗi ngày không quan tâm đến các vấn đề chính trị là alpha.

Chính Alpha đã đánh Beta yếu hơn đến gần chết trong con hẻm chỉ để giành lấy một miếng bánh mì.

Những người kiểm soát phần lớn tài nguyên và của cải của đế quốc, cũng sẽ bóc lột bình dân vẫn là alpha.

Thế giới đầy rác rưởi, nhưng chỉ có một Giản Tử Yến trong sạch.

Đúng cậu là một omega, nhưng cậu đã làm được bao nhiêu thứ mà ngay cả những người được gọi là alpha hàng đầu cũng không thể làm được? Một mình chống đỡ đế quốc suy vong, trải qua những năm tháng không ai chia sẻ, chẳng lẽ vì là omega mà xóa bỏ những thành tựu đó sao?

Thái độ của những alpha này bây giờ khiến Bạch Minh Hề rất băn khoăn, mặc dù y nghĩ với lương tâm của Tư Vọng, hắn không nên tiếp tục làm tổn thương Giản Tử Yến, nhưng y sợ Giản Tử Yến sẽ vào tù theo một nghĩa khác.

Bây giờ Giản Tử Yến vẫn chưa tỉnh dậy, y phải bảo vệ cậu.

Tư Vọng ban đầu tức giận biến thành buồn bã chua xót sau khi nhìn thấy sự đề phòng và cảnh giác rõ ràng trong mắt Bạch Minh Hề.

Đúng vậy, Giản Tử Yến cũng là một omega, một omega bị hắntàn nhẫn làm tổn thương, cho dù là đồng loại, Bạch Minh Hề sẽ có thái độ như vậy với hắn cũng không có gì lạ.

“Đừng lo, ta sẽ không làm tổn thương cậu ấy nữa đâu.” Hắn thì thầm.

Nhìn thấy Bạch Minh Hề vẫn còn ánh mắt cảnh giác, hắn khổ sở nói: "Ta chỉ là... có vài vấn đề muốn hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy không muốn gặp ta, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu ấy nữa."

Nghe những gì hắn nói, Bạch Minh Hề đem gai nhọn trên người thu lại.

“Tư Vọng, tôi tin tưởng lời hứa của ngài.” Trên mặt y lại hiện lên vẻ u buồn, “Tôi so với ngài còn muốn cầu cậu ấy tỉnh lại, nhưng chúng ta không ai có thể cam đoan cậu ấy sẽ tỉnh.”

Tư Vọng im lặng.

Bạch Minh Hề lộ ra sự hối hận mãnh liệt: "Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy? Cậu ấy đã huấn luyện tôi lâu như vậy, tại sao tôi không trở thành một trị liệu sư cấp 5? Nếu tôi trở thành trị liệu sư cấp năm, tôi sẽ có thể chữa khỏi cho cậu ấy. Cũng không cần... một mình đối mặt với trùng mẫu."

Tư Vọng vẫn không nói gì, mệt mỏi nhắm mắt lại, hốc mắt đau như lửa đốt.

Hắn cũng muốn hỏi bản thân tại sao được cậu bồi dưỡng lâu như vậy mà vẫn không đạt được kỳ vọng, nếu như sớm đạt đến mong đợi của cậu, có lẽ cậu đã không phải đánh đổi tính mạng của chính mình.

Kể từ hôm ấy, Bạch Minh Hề mỗi ngày đều sẽ ở bên Giản Tử Yến thật lâu để từng chút một khôi phục tinh thần, Tư Vọng thậm chí còn chuyển bàn làm việc của mình vào để đảm bảo rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy hoạt động của Giản Tử Yến.

[ Thấy tình hình này, 419 hận không thể một cước đá chết ký chủ ở trong ý thức sống mơ mơ màng màng.

"Sắp đến giờ dậy và làm việc rồi!"

Giản Tử Yến đang xem phim truyền hình, và thản nhiên nói: "Đừng lo lắng, trùng mẫu đã bị chúng ta làm cho bị thương nặng, tôi tạm thời không thể chiến đấu với nó."

419: "... Cậu muốn đợi nó đánh vào Đế tinh rồi mới tỉnh?"

Giản Tử Yến: "Nếu không, thì làm gì?"

419 nhất thời không im lặng, nó suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu phát ra giá trị tha thứ mà trước đó Giản Tử Yến đã chặn.

"Giá trị tha thứ của Tư Vọng + 50, giá trị tha thứ của Bạch Minh Hề + 70, giá trị tha thứ của Tô Tùy An + 80, giá trị tha thứ của Hách Huy + 100."

Nó nhằm mục đích làm cho ký chủ cảm thấy nhiệm vụ chưa hoàn thành cảm giác khủng hoảng, và Giản Tử Yến thực sự bị thu hút.

"Cái gì? Tha thứ của Tư Vọng chỉ có 50? Quả nhiên là một người đàn ông đứng đầu alpha, quyết tâm của hắn đủ vững vàng."

"Không sai, vậy cậu mau trở về nghĩ biện pháp đi, nếu không làm xong thân thể liền phế." 419 vội vàng thuyết phục.

“Được.” Giản Tử Yến đứng dậy.

419 vui mừng khôn xiết: "Cậu định tiếp tục làm việc sao?"

"Nếu không quay về, thân thể sẽ bị lãng phí. Chín, cám ơn cưng đã nhắc nhở tôi." Giản Tử Yến ánh mắt chờ mong xoa xoa cằm, "Đây là alpha hàng đầu, bỏ lỡ nơi này, thì sẽ không còn nơi khác”

419:……?】