Chương 32-1

Sau "cuộc trò chuyện" ngày hôm đó, trùng mẫu dường như hoàn toàn tức giận với Giản Tử Yến, nó từ bỏ giao tiếp với Giản Tử Yến, trực tiếp sử dụng phương thức mà nó đã dùng để đối phó với Tô Tùy An, quấn chặt lấy cậu trong cơ thể nó, từ từ hấp thụ năng lượng.

Giản Tử Yến cảm thấy sức sống đang dần rời xa cậu, ý thức của cậu ngày càng thăng trầm và mơ hồ, nhưng tâm trạng cậu lại thoải mái chưa từng có.

Dù chỉ sống đến 21 tuổi, nhưng cậu cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều, thực ra Tư Vọng nói đúng, bản chất cậu là một kẻ ham vui, ngông cuồng và hưởng lạc, không muốn chịu khổ, cậu cũng không muốn gánh quá nhiều trách nhiệm.

Cho đến bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể giao phó tất cả những điều này.

Tư Vọng cùng Bạch Minh Hề tuy rằng còn có chút non nớt, nhưng bọn họ thiếu chính là thời gian, chỉ cần cho bọn họ thêm một chút thời gian, mọi chuyện sẽ khác...

Nghĩ đến Tư Vọng, Giản Tử Yến cảm thấy có chút phức tạp.

Quá trình phát triển sự việc có một số sai lầm, nhưng may mắn thay, phương hướng chung không đi chệch hướng, mặc dù Tư Vọng trả thù cậu theo cách cậu không ngờ tới, nhưng đây không phải là mục tiêu ngay từ đầu của cậu sao? Chỉ cần Tư Vọng có thể trưởng thành, hận thù trong lòng sẽ chỉ trở thành động lực để hắn tiến lên.

Dù sao hiện tại cậu cũng sắp chết, ân oán năm xưa, mây về mây, đất về đất, cứ việc để chúng tiêu tan đi...

Giản Tử Yến không còn có thể nắm bắt được những suy nghĩ vẩn vơ, cậu thả mình chìm vào bóng tối vô tận.

—— Đúng lúc này, trùng mẫu đột nhiên lăn lộn, phát ra một tiếng dài thảm thiết tru lên, đồng thời bức tường thịt bên trong trước mặt Giản Tử Yến bị nổ tung, một tia sáng chói mắt chui vào từ khe hở, đâm xuyên qua cơn buồn ngủ lơ mơ, giống như ánh sáng ban ngày.

Tuy nhiên, không có ánh sáng mặt trời trong vũ trụ, ánh sáng gần như có thể làm mù mắt con người chính là chiến hạm!

Tư Vọng điều khiển chiến hạm đế quốc, dùng sức mạnh cường hãn xuyên thủng một góc cơ thể trùng mẫu, lao thẳng về phía vị trí đầu nối tinh thần!

Khi nhìn thấy Giản Tử Yến đang bị bức tường thịt bên trong quấn chặt nhắm mắt lại, đôi mắt hắn như muốn xé ra, hắn bất chấp vận dụng toàn bộ tinh thần lực của mình, vững vàng tiến về phía Giản Tử Yến.

Đối với mỗi người lính mà nói, chiến hạm cũng trọng yếu như sinh mệnh, nhưng trong bụng trùng mẫu tràn ngập chất lỏng ăn mòn, Tư Vọng không quan tâm chiến hạm phát ra bao nhiêu tiếng báo động bén nhọn, trong mắt hắn chỉ có một thứ duy nhất là đưa Giản Tử Yến ra ngoài.

Khi hắn đến trước mặt Giản Tử Yến, chiến hạm của hắn đã bị hư hại cơ thể hắn đầy máu, nhưng động tác ôm Giản Tử Yến vào trong ngực của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, vì sợ rằng một lực nhỏ nhất sẽ phá hỏng cậu.

Tuy nhiên, chỉ với một động tác đơn giản như vậy, Giản Tử Yến rùng mình dữ dội vì đau, rồi mở mắt ra.

Tầm mắt của cậu mơ hồ, trong mắt dương quang cùng hắc ám đan xen vào nhau, hóa thành mơ hồ sáng tối, trong dư quang này, một khuôn mặt nhuốm máu hướng về phía cậu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc

"... Tư Vọng?" Giản Tử Yến lại nhắm mắt lại, "Tôi vừa rồi không phải cùng cậu từ biệt sao? Tại sao còn lưu luyến xuất hiện ở trong mộng của tôi? Cút đi, đừng quấy rầy tôi chết."

“……”

Lại bị Giản Tử Yến mắng, nhưng Tư Vọng không có chút nào tức giận, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười còn muốn xấu hơn khóc.

“Em sẽ không chết, ta tới cứu em.” Hắn khàn khàn nói, “Ta đưa em về nhà.”

Giọng nói của hắn xuyên qua ngọn lửa chiến đấu, xuyên qua ánh sáng và bóng tối, lọt vào tai Giản Tử Yến.

Cậu vốn định chết trong yên bình bỗng mở mắt ra, mở to trừng mắt nhìn.

Cậu nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình, sau khi xác định rằng đây thực sự là Tư Vọng, phản ứng đầu tiên của cậu không gì khác ngoài hét lên!

"Tư Vọng, đồ ngu! Ai bảo cậu tới đây? Cậu ở đây làm gì? Muốn chết sao!"

Đáng tiếc thân thể của cậu đã quá mệt mỏi, vốn tưởng rằng lớn tiếng mắng chửi, nhưng đối với Tư Vọng mà nói lại êm tai, khiến trong lòng cậu nặng nề run lên.

“Ta tới cứu em.” Hắn cúi đầu nhìn cậu, hiển nhiên trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng hắn chỉ mấp máy môi nói: “Đừng sợ.”

Giản Tử Yến sắp bị hắn chọc giận, tại sao không sợ? Ai đang sợ hãi? Cậu tốn nhiều công sức như vậy, liều mạng thao túng trùng mẫu, chẳng phải là muốn để Tư Vọng rời xa trùng mẫu sao? Cuối cùng thì bản thân Tư Vọng ngược lại, sợ trùng mẫu không tìm được mình, liền nhào thẳng vào bụng nó!

"Ai muốn cậu cứu tôi hả? Cậu điên à? Có bệnh không cứu người thì chết sao? Sao cậu lại đến đây cứu tôi..."

Cậu không khỏi trong lòng tuyệt vọng sau khi nói xong, thanh âm khàn khàn tức giận.

"Tôi đã là người sắp chết, chết hay không không quan trọng, cậu chạy vào đây làm gì! ?"

Nghe tiếng rống khàn khàn của cậu, trong lòng Tư Vọng tràn ngập cảm xúc, bàn tay đang ôm Giản Tử Yến không tự chủ được run lên.

Hắn nhìn thấy nhiều khía cạnh của Giản Tử Yến từ miệng của Hách Huy và từ ký ức của thiết bị, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cậu lo lắng và tức giận như vậy.

Cho dù đối mặt bị não trùng ký sinh, biết mình nhất định phải chết, cậu cũng chỉ bình tĩnh, áp chế não trùng, về sau liền không còn để ý tới nữa.

Nhưng bây giờ, đối mặt với khả năng mình có thể chết, Giản Tử Yến không ngờ lại bùng lên cơn giận dữ lớn như vậy ...

Hắn thực sự đã dùng cách tàn nhẫn nhất để làm tổn thương người duy nhất trên thế giới sẵn sàng liều mạng vì hắn.

"Sao cậu lại tới đây? Cậu có biết một khi cậu tới... tất cả sẽ kết thúc..."

Giản Tử Yến không còn sức lực, cậu buộc phải dựa vào cánh tay của Tư Vọng, giọng điệu trở nên yếu ớt đôi mắt cậu lộ ra sự sợ hãi không thể kiểm soát.

cậu chết cũng không sao, Bạch Minh Hề sẽ thay thế cậu, đế quốc vĩnh viễn sẽ không thiếu ngũ cấp trị liệu sư.

Nhưng Tư Vọng...Tư Vọng là duy nhất...

Trực giác cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, trong lòng Tư Vọng vô cùng đau xót, hắn cố gắng khống chế ngữ khí, làm ra vẻ bình tĩnh như lời nói hàng ngày.

"Vì ta đến, điều đó có nghĩa là ta đã sẵn sàng cho điều tốt nhất và điều tồi tệ nhất."

Hắn khống chế giọng điệu của mình, nhìn vào mắt Giản Tử Yến nhưng không giấu được sự đau khổ mãnh liệt trong đó, cùng với sự cầu nguyện không thể che giấu của mình.

"Nếu em đã chọn ta, thì hãy tin ta một lần, được không?"

Giản Tử Yến run rẩy đột nhiên ngừng lại, đồng tử co rụt lại, nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong hư không, thật lâu sau mới chậm rãi dời mắt nhìn về phía Tư Vọng.

"Cậu biết tất cả mọi thứ?"

Khóe môi Tư Vọng mím lại, tiếng còi tàu chiến đỏ rực khiến vết máu khắp người hắn càng thêm đáng sợ, giống như yêu ma chui ra từ địa ngục tìm mạng, nhưng ngữ khí lại cực kỳ ôn hòa, thậm chí còn dỗ dành.

"Muốn biết, còn sống trở về Đế Tinh, ta điều nói cho em tất cả."

Nghe những gì hắn nói, Giản Tử Yến xác nhận suy đoán trong lòng.

Cậu khép đôi mi để che đi những cảm xúc có thể bộc lộ nhưng cậu không thể bình tĩnh lại được.

So với việc kế hoạch bị vạch trần làm cho kinh ngạc, cậu đối với Tư Vọng tràn đầy lo lắng, cho rằng bọn họ giờ phút này đang ở trong bụng trùng mẫu, cho dù cậu cực kỳ suy yếu, cũng buộc phải điều động tinh thần lực!

Cùng lúc đó, một mùi hương hoa mà Tư Vọng vô cùng quen thuộc xông vào lỗ mũi, trong nháy mắt giảm bớt mùi hôi thối trong cơ thể mẫu trùng.

Tư Vọng cả kinh, buột miệng nói: “Đừng—“

Càng làm cho hắn tuyệt vọng chính là, cho dù ở dưới tình huống như vậy, hắn bị mùi hương hoa cũng không tự chủ được rút ra pheromone, một lòng muốn xâm chiếm lãnh thổ mà hắn mong nhớ, nếu không phải hắn có sức tự chủ, hắn lúc này sẽ như thđộng vật bị điều khiển bởi bản năng, tuyệt vọng làm những điều thậm chí còn điên rồ hơn.

Tuy nhiên, Giản Tử Yến làm sao có thể nghe lời hắn, cậu đã huy động tinh thần lực của mình để đối đầu với trùng mẫu!

Công kích của trùng mẫu tất nhiên bị đình trệ, Tư Vọng hai mắt sắp chảy máu, nhưng hắn biết không thể lãng phí cơ hội mà Giản Tử Yến dùng mạng để đổi được, vì vậy hắn nghiến răng lái chiến hạm ra khỏi cơ thể trùng mẫu!

Khi gặp quân hỗ trợ của Tô Tùy An, Tư Vọng không quan tâm lắm, lập tức ôm khuôn mặt bất tỉnh của Giản Tử Yến lo lắng gọi cậu.

"Giản Tử Yến! Giản Tử Yến, dậy đi!"

Tô Tùy An kìm lại cử động điên cuồng của mình lớn tiếng cảnh cáo: "Đừng chạm vào cậu ấy! Nhanh chóng đưa cậu ấy đến khoan trị liệu!"

Như bừng tỉnh sau một giấc mộng lớn, Tư Vọng sắc mặt tái nhợt nâng Giản Tử Yến lên, loạng choạng đi về phía phòng hồi sức.

Tuy nhiên, họ rất nhanh phát hiện ra điều kiện trên tàu chiến không tốt, vết thương của Giản Tử Yến không thể chỉ dựa vào khoan trị liệu mà ổn định, cho nên họ không cần phải nói gì, toàn lực tăng tốc đến đế tinh.

Sau khi Giản Tử Yến được đưa vào khoan trị liệu, Tư Vọng đứng trước khoan nhìn cậu với đôi mắt buồn bã.

Tô Tùy An không thể chịu đựng được nữa, cũng đến để yêu cầu hắn đi điều trị, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt ngước lên của Tư Vọng.

Hắn dường như đang nhìn vào một đống đổ nát.

“Ta không sao.” Tư Vọng khàn giọng nói, hắn tiếp tục cúi đầu nhìn Giản Tử Yến, dừng một chút, ngữ khí đột nhiên hoảng hốt, “Em ấy khi nào thì tỉnh?”

Ánh mắt của Tô Tùy An rất phức tạp, anh cũng nhìn Giản Tử Yến, với sự ngưỡng mộ, tôn trọng và một chút cảm xúc khó nhìn thấy trên khuôn mặt anh.

“Tôi không biết.” Hắn nói, “Nhưng tôi biết, cho dù ngài ở chỗ này, cũng sẽ không giúp cậu ấy tỉnh lại.”

Tư Vọng ngoảnh mặt làm ngơ.

Tô Tùy An hít sâu một hơi, ngữ khí trở nên nghiêm khắc: "Ngài biết rõ hắn coi trọng mạng sống của ngài, tình nguyện hy sinh bản thân để cứu ngài. Ngài hiện tại đang làm cái gì? Ngài là ngược đãi chính mình trừng phạt cậu ấy sao?"

Câu nói này có tác dụng, Tư Vọng cả kinh, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh.

Đúng vậy, vì cứu ngươi, cậu ấy đi một vòng ở quỷ môn quan, ngươi muốn cậu ấy sau khi tỉnh lại nhìn thấy ngươi như vậy sao?

Tư Vọng nắm chặt tay, khát vọng ở lại cùng lý trí xung đột kịch liệt, thật lâu sau, hắn xoay người.

"Giúp ta chăm sóc em ấy, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, tùy thời báo cho ta."

Lông mày của Tô Tùy An giật giật, anh cúi đầu đáp lại.

Mặc dù nhớ nhung đã lâu, nhưng Tư Vọng giờ đã trở thành vua của cả đế quốc, anh phải nhận rõ điều này.

……