Chương 22

Giản Tử Yến tùy ý để họ làm nhiều kiểm tra khác nhau cho cậu, chỉ chậm rãi chớp mắt sau một khoảng thời gian dài.

Thế giới đột nhiên trở nên quá ồn ào, cậu không quen với điều đó.

Cơ thể đã quen với sự đau đớn, nhưng cơn đau không thể tránh khỏi này vẫn có chút không chịu nổi, nhưng Giản Tử Yến không có biểu hiện gì khác thường, các bác sĩ khám cho cậu đều nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, tràn đầy kinh ngạc và kính trọng.

Họ chưa bao giờ thấy một bệnh nhân nào có thể chịu đựng đau đớn không la hét sau khi bị tiêm loại thuốc đó.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ ra hiệu cho Giản Tử Yến cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Giản Tử Yến đã chủ động lên tiếng.

"Bác sĩ, anh có thể... Gọi Bộ trưởng Trì vào giúp tôi được không?"

Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt bác sĩ, anh ta hạ giọng: “Giản tiên sinh, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi đi, gặp người khác có thể khiến cậu bị thương nặng hơn.”

Giản Tử Yến cười rất nông: "Không sao, tôi làm phiền anh rồi."

Vì đó là yêu cầu của chính bệnh nhân, nên bác sĩ không thể nói gì, nói thật với Trì Châu sau khi anh ta ra ngoài.

"Chỉ vì biểu hiện của cậu ấy không có nghĩa là không đau. Dữ liệu sẽ không nói dối," bác sĩ nói với vẻ mặt khó chịu, nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh phải nói sự thật, "Những bệnh nhân đó, kể cả nếu họ không bị tiêm một lượng thuốc lớn như vậy, thường không thể chịu nổi."

Trì Châu tỏa ra kinh hỉ khi Giản Tử Yến mời hắn tiến vào, khàn giọng hỏi: "Những nạn nhân kia... rốt cuộc là như thế nào?"

Bác sĩ dừng một chút, trầm giọng nói: "Bọn họ đều tự sát, không có ngoại lệ. Đau đớn quá kịch liệt cùng tuyệt vọng, cho tới nay, cũng không có người có thể chịu đựng."

Nghe vậy, Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên sắc mặt tái nhợt lùi lại một bước, mà Trì Châu vẫn bất động, chỉ im lặng vài giây rồi đáp lại.

"Được rồi tôi hiểu rồi."

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi trước.

Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên hoảng sợ nhìn Trì Châu đi vào phòng bệnh, bất kể họ muốn nhấc chân đi theo như thế nào, họ cũng biết rằng đối với Giản Tử Yến, thêm một người sẽ đau hơn một chút.

Họ đã nghĩ rằng sự ích kỷ kiêu ngạo đã làm tổn thương Giản Tử Yến một lần và họ không thể làm tổn thương cậu lần thứ hai.

...

Thấy Trì Châu tiến vào, Giản Tử Yến lo lắng ngồi dậy, nhưng bởi vì khắp người vết thương cùng đau đớn gấp bội, cậu không khỏi nhíu mày.

Thấy Trì Châu vô cùng căng thẳng, cậu theo thói quen mở miệng nói, nhưng lại không kịp ngậm miệng, vẻ mặt căng thẳng bước tới, dùng động tác rất nhẹ đỡ Giản Tử Yến ngồi dậy.

Chỉ là một động tác đơn giản mà Giản Tử Yến đã toát mồ hôi lạnh.

Cậu không có biểu lộ ra ngoài, mà là lo lắng hỏi: "Trì Châu, mẹ tôi. . . "

Trì Châu đau lòng, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ.

"Thưa ngài yên tâm, tôi đã đưa dì đến một nơi an toàn rồi."

Trì Châu làm việc cũng yên tâm, lo lắng trong mắt Giản Tử Yên biến mất, giống như cả người cậu, sau khi nghe tin mẹ bình an vô sự, dường như cậu không còn gì phải lo lắng nữa, cậu nhợt nhạt như thể sắp tan chảy bất cứ lúc nào.

Nhìn Giản Tử Yến như vậy, Trì Châu đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, hắn nóng lòng muốn nắm lấy thứ gì đó, không chút nghĩ ngợi liền gõ nhanh.

"Ông Kiến Bách đã bị bắt. Chỉ cần tiên sinh nhập mật mã vào ông ta chỉ có thể bị pháp luật trừng trị."

Giản Tử Yến liếc nhìn màn hình, rồi quay sang tay của mình.

Những ngón tay mảnh khảnh và khỏe mạnh ban đầu giờ được bao phủ bởi lớp băng dày và nẹp ngón tay, từng cái một bị Ông Kiến Bách bẻ gãy, phải mất một thời gian dài mới lành lại.

Nhìn thấy ánh mắt của cậu, Trì Châu ước gì có thể tự tát mình một cái ngay tại chỗ.

Hắn lúc đề cập đến những điều này làm gì? Sao hắn không để tiên sinh yên nghỉ dưỡng bệnh mà lại nhắc ngài về những điều nghiệt ngã ấy?

Nhưng ngay từ đầu hắn đã không nói được, bây giờ lại phải gõ chữ, gấp gáp cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt điện thoại, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.

Nếu là trước đây, với sự quan tâm và cân nhắc của Giản Tử Yến, cậu chắc chắn sẽ nhận thấy sự khó chịu của hắn, rồi chủ động bắt đầu chuyển hướng chủ đề bầu không khí xấu hổ này.

Nhưng giờ khắc này, Giản Tử Yến thần sắc vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, chỉ nói: “Mật mã tôi sẽ nói cho anh biết, anh có thể ghi ra giấy, sau đó trực tiếp báo cáo đi. Hoặc là cho tôi làm giải phẩu để lấy nó khỏi cơ thể tôi, nó sẽ tự độnh báo cáo."

Biểu cảm của Trì Châu từ kinh ngạc chuyển sang ngưng trệ, hắn nhìn Giản Tử Yến với đôi mắt sâu thẳm, cố gắng nhìn ra một số suy nghĩ thực sự từ khuôn mặt của cậu.

Không giống nhau, Giản Tử Yến của hiện tại không giống với bất kỳ hình bóng nào trong trí nhớ của hắn, nó thật xa lạ như một người khác.

"Như thế nào?" Giản Tử Yến quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, "Nhất định phải "tự tay" đưa sao? Không có việc gì, chờ tôi một chút."

Vừa nói, cậu vừa cúi đầu định xé cái nẹp trên ngón tay ra.

Hành động này làm Trì Châu kinh hãi đến mức không thèm gõ chữ, cũng không dám động vào Giản Tử Yến, thế là vội vàng nói "Không!"

Chỉ là một từ đơn giản, mà sắc mặt của Giản Tử Yến trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cậu phải dừng lại, ổn định lại cái đầu choáng váng của mình.

Sắc mặt Trì Châu cũng không khá hơn Giản Tử Yến bao nhiêu, hai tay hắn đè lại Giản Tử Yến, bờ môi khẽ run, thầm nói hai chữ: "Tiên sinh."

Giản Tử Yến ánh mắt rốt cục trong chốc lát dịu đi, cậu nghiêng đầu, trầm mặc hồi lâu, mới thở dài một hơi.

"Bây giờ Ông Kiến Bách đã bị bắt, nếu chúng ta không nhanh chóng giao ra chứng cứ, chẳng lẽ còn phải đợi hắn tìm cơ hội trốn thoát sao?" Giọng cậu khàn khàn yếu ớt, tràn đầy bất lực, "Trì Châu, anh là bạn đồng hành mà tôi biết lâu nhất, gửi mật khẩu phải có máy tính phụ trợ, tôi bây giờ không thể tự mình làm điều này, tôi có thể tin tưởng ai khác ngoài anh?"

Tôi có thể tin tưởng ai khác ngoài anh?

Trì Châu cả kinh, hắn nhìn Giản Tử Yến nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt thanh tú như ngọc tràn đầy vẻ mệt mỏi, sức mạnh chói mắt cùng ấm áp tựa hồ đã bị cậu lấy đi, giờ chỉ còn lại thân thể con người.

Niềm vui vừa dâng lên trong lòng bỗng chốc lại ập xuống, thậm chí còn chìm sâu hơn xuống vực sâu.

Trì Châu mở miệng, mở nửa chừng lại ngậm lại, đang muốn cầm di động gõ chữ, lại nghe Giản Tử Yến bắt đầu phun ra một chuỗi dài mật khẩu.

Tình huống hiện tại của Giản Tử Yến rõ ràng không có lợi cho việc nói nhiều, vì không để cậu lặp lại lần nữa, Trì Châu ngay lập tức bỏ lời nói của mình mà không cần suy nghĩ nhiều.

“Anh có nhớ hết không?” Giản Tử Yến hỏi.

Trì Châu gật đầu.

“Vậy thì trở về đi.” Giản Tử Yến từ chối Trì Châu giúp đỡ, có chút khó khăn nhúc nhích, thả người nằm trở lại trên giường, “Anh không cần tới gặp tôi nữa.”

Trì Châu vững vàng đứng ở bên giường, hắn muốn nói gì đó, nhưng đầu óc rất rối bời, còn chưa kịp nghĩ ra, Giản Tử Yến đã quay mặt lại, lãnh đạm nhìn hắn.

"Tôi muốn ngủ, được không?"

Cậu chỉ muốn ngủ, như vậy chẳng phải cũng thỏa mãn cậu sao?

Trì Châu cảm thấy một cơn đau không nặng lắm nhưng dày đặc lan dọc trái tim, giống như vết nứt trên đồ sứ vỡ.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào người, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được dưới ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Giản Tử Nham.

"Tiên sinh, ngài nghỉ ngơi trước, tôi sẽ không để người khác quấy rầy ngài."

Khi Giản Tử Yến nhìn thấy hàng chữ này, cậu không nói được hay không, mà nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

Trì Châu tay khẽ run, trong lòng cực kỳ bất an, nhưng lúc này hắn không nguyện ý ép Giản Tử Yên đáp lại hắn, cho nên tạm thời phải rời đi.

[Tha thứ +10]

【419: "Cậu lăn lộn Trì Châu làm cái gì? Hắn không có làm sai."

Giản Tử Yến: "Tha thứ có đáng không?"

Nhìn giá trị tha thứ nóng hôi hỏi vừa nhận được, 419 không nói nên lời.

Giản Tử Yến thở dài: "Tôi không muốn dằn vặt hắ, nhưng hắn có 100 điểm tha thứ, hắn có ý chí cứng rắn, vì vậy rất khó để công lược."

419 nhìn Trì Châu sắp khóc sau khi ra khỏi phòng bệnh, không đồng ý với đánh giá "bản lĩnh cứng rắn, khó công lược" này.

419: "Vừa rồi cậu không ngăn Trì Châu, hiện tại Giang Chi Viễn cùng Thẩm Tu Nhiên không gặp cậu, cậu làm sao hành hạ bọn họ?"

Giản Tử Yến: "Đừng lo lắng, chúng ta hãy để họ yên, làm sao chúng ta có thể làm điều đó mà không thể hiện một chút thành ý nào, tôi có dễ nhìn như vậy không?"

419: Im lặng.

Giản Tử Yến: “Nhanh lên, bộ phim lần trước tôi xem chưa xong sẽ tiếp tục chiếu, tôi nóng lòng rồi.”]