Chương 70-1

Khi Giản Tử Yến tỉnh dậy, cậu thấy mình bị nhốt trong một phòng nghiên cứu thuộc loại dùng để nghiên cứu động vật, với những sợi xích dày đặc quấn quanh người, nếu không phải nhờ thể chất đặc biệt của cậu lúc này thì chỉ riêng xiềng xích đã đủ nghiền nát cậu.

Cậu cảm giác được trên miệng bị bịt kín, cũng không có muốn mở miệng nói chuyện, trong cơ thể cậu có một ngọn lửa len lỏi khắp nơi, ngọn lửa này đến từ dị năng cao cấp: Thẩm Khác địa ngục nghiệp hỏa.

Địa ngục nghiệp hỏa không phải là dị năng hỏa diễm bình thường, mà là một tồn tại có thể thiêu hủy vạn vật trên đời, vô luận là tang thi bình thường hay là con người, chỉ cần đυ.ng tới, đều sẽ hóa thành tro tàn.

Nếu như trước đó không phải cậu bảo vệ trái tim của mình, chịu một kích từ Thẩm Khác, có lẽ cậu đã không có cơ hội đứng ở chỗ này.

Khi nghĩ đến điều này, Giản Tử Yến không cảm thấy oán giận hay tự trách trong lòng, nhưng trong mắt cậu lóe lên một tia nhẹ nhõm.

Sự nhẹ nhõm thoáng qua, không ai nhìn thấy nó.

Đột nhiên đèn sáng lên, Giản Tử Yến theo phản xạ nheo mắt nhìn người đang đi vào.

Nơi giam giữ cậu được dùng để quan sát một số sản phẩm thí nghiệm hung hãn, sau khi có người tiến vào sẽ có thể thông qua một lớp màn che bảo vệ trong suốt đặc biệt quan sát bên trong.

Người bước vào là Thẩm Khác.

Không có sự tức giận và thù hận trên khuôn mặt của hắn như khi Giản Tử Yến bị bắt vào ngày hôm đó, mà hắn chỉ đứng trước tấm khiên bảo vệ một cách vô cảm, quan sát Giản Tử Yến bên trong.

Giang Tử Yến khóe miệng bị chặn lại, cho dù muốn nói cái gì, cũng chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Bây giờ cậu đã thoát khỏi trạng thái thi hóa, đôi mắt đen láy giống như vực sâu lạnh lẽo vĩnh hằng, lạnh lùng thâm trầm, khiến người nhìn không ra bất luận cảm xúc gì thuộc về nhân loại.

Thẩm Khác nhìn một hồi, đột nhiên trên bàn điều khiển bấm mấy lần, mở ra nắp bảo vệ.

Hắn bước vào một cách thờ ơ, không quan tâm Giản Tử Yến là con quái vật gì mà phải đề phòng.

Thẩm Khác đứng trước mặt Giản Tử Yến với một giọng nói bình tĩnh: "Bây giờ tôi sẽ phụ trách trông coi cậu."

Giản Tử Yến chậm rãi chớp mắt, biểu thị rằng cậu đã nghe thấy.

Thẩm Khác nhìn cậu, trong mắt lộ ra thần sắc cổ quái: “Cậu quả nhiên có giá trị nghiên cứu, rõ ràng trên người không có dị năng dao động, nhưng cậu có thể sống sót sau khi trúng nghiệp hỏa, cho dù cậu biến thành một tang thi cũng có thể khôi phục về hình dáng nhân loại, Giản Tử Yến cậu không đơn giản."

Giản Tử Yến không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn hắn như thế này.

Thẩm Khác hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, hắn giơ tay sờ một bên mặt Giản Tử Yến, ấn vào một vật gì đó, miếng bịt miệng tự động co rút lại, rơi vào trong tay Thẩm Khác.

Khuôn mặt tái nhợt của Giản Tử Yến lộ ra, trên đó có những vết đỏ do phong ấn để lại.

“Nếu anh nghĩ kỹ, tôi có thể nói cho anh biết.” Giản Tử Yến thấy đôi lông mày của Thẩm Khác nhướng cao kinh ngạc, “Nhưng anh không tin tôi.”

"Đúng vậy, tôi thật sự không tin cậu, so với lời nói từ miệng của cậu tôi vẫn là tin tưởng căn cứ nghiên cứu." Thẩm Khác nói.

Giản Tử Yến gật đầu, điều này nằm trong dự đoán của cậu.

Hắn nhìn một cách thờ ơ, nhưng nó lại làm tăng thêm vẻ dò xét trong mắt Thẩm Khác.

“Cậu thật thông minh, hiện tại cậu ở trong tay chúng tôi, hẳn là có thể đoán được sẽ phát sinh chuyện gì đi?” Thẩm Khác nói, “Nhưng tôi không thấy cậu có chút hoảng sợ nào.”

Mặc dù Giản Tử Yến là một nhân vật phản diện, nhưng Thẩm Khác không thể không cảm thấy hơi phức tạp khi có một tâm lý như vậy.

Đáng tiếc tội lỗi cậu phạm phải không thể tha thứ, nếu không, có thể Thẩm Khác sẽ muốn kết giao với một người có tâm như vậy.

"Tôi sẽ không hoảng hốt." Giản Tử Yến tựa hồ đang nói rõ sự thật, "Sở dĩ tôi tới đây là muốn nói với anh một chuyện, nói xong tôi sẽ rời đi, tôi còn có việc phải nghiên cứu."

Thẩm Khác ánh mắt lấp lóe, câu cuối cùng của hắn không thèm để ý cười nhạo: “Trước khi bị bắt, cậu nói có một chuyện muốn nói, hiện tại có thể rồi.”

Giản Tử Yến ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh nguyện ý tin tôi sao?"

“Tôi không tin, nhưng cậu có thể nói.” Thẩm Khác lại nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia giống như đùa giỡn lưu manh, “Nói nghe một chút đi.”

Hắn rõ ràng không để trong lòng lời nói của Giản Tử Yến, dù sao thì người này bây giờ cũng không có cách nào trốn thoát, hắn làm như đang trêu chọc một con thú cưng không nghe lời, với thái độ phù phiếm.

Giản Tử Yến dường như không cảm thấy điều đó, cậu lặng lẽ nhìn Thẩm Khác vài giây rồi nói: "Hiện tại không được, đây không phải là nơi tuyệt đối an toàn, có người đang theo dõi tôi."

"..." Thẩm Khác ngẩng đầu nhìn camera đang hoạt động bình thường, "Cậu muốn nói gì chỉ có thể nói cho tôi biết?"

Giản Tử Yến nghiêm túc gật đầu, lần đầu tiên trong đôi mắt đen của cậu hiện lên một chút cảm xúc.

"Người khác không thể nghe thấy." Cậu nói, "Anh tắt giám sát đi, tôi nói cho anh biết."

Thẩm Khác sắc mặt cổ quái, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Giản Tử Yến, tôi không ngờ lúc này cậu còn có tâm nhãn." Hắn nói, "Nếu tôi tháo camera giám sát, trong mắt người khác, chẳng phải tôi là đồng phạm của cậu sao? Cậu đã lên một kế hoạch tốt."

Giản Tử Yến cuối cùng cũng phản ứng lại, cậu sững người trong giây lát.

“Mọi người sẽ nghĩ như vậy sao?” Cậu suy nghĩ một chút, “Vậy chúng ta tìm cơ hội khác đi.”

Thẩm Khác không hiểu người nam nhân này đang nghĩ gì.

Là một kẻ độc ác kéo cả thế giới vào ngày tận thế, Giản Tử Yến nhiều lần hành động như thể cậu thật quan tâm để ý hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng vô lý vô cùng khó chịu.

Hắn không nghĩ Giản Tử Yến thực sự làm điều đó vì lợi ích của mình, có lẽ đó là sự giả tạo của cậu, cậu biết mình có thể mang đến cho hắn bao nhiêu mối đe dọa, vì vậy cậu cố tình lấy lui làm tiến, cố gắng ly gián mọi người trong nội bộ?

“Nếu như cậu muốn làm người trong căn cứ kiêng kỵ tôi, như vậy cậu dốc sức đều uổng công,” Thẩm Khác khóe môi cong lên ngả ngớn nói, nhưng ánh mắt lại kiên định cùng hung lệ. “Căn cứ này, và cho dù là tất cả nhân loại, sống chết như nào tôi đều không để ý, cậu muốn bọn hộ tách ra khỏi tôi, đối với tôi không có uy hϊếp gì."

Hắn muốn mạt thế kết thúc, nhưng đó chỉ là vì rắc rối, hắn là một người không có trí nhớ và không có quá khứ, suy nghĩ và cuộc sống của người khác có liên quan gì đến hắn?

Dù sao, cho dù một ngày nào đó toàn bộ nhân loại chết đi, hắn cũng sẽ không chết. Nói cách khác, nếu một ngày nào đó có thứ gì đó có thể gϊếŧ chết hắn, thì loài người sẽ không còn xa nữa là diệt vong.

Cho nên hắn cũng không để ý, hắn sở dĩ lưu lại căn cứ này là bởi vì người khác cầu xin hắn lưu lại, không phải hắn dựa vào căn cứ này mà sinh tồn.

Nếu Giản Tử Yến có tính toán này trong đầu, thì hắn sẽ cảm thấy tiếc cho cậu.

Mơ mộng, viễn vông.

Tuy nhiên, Giản Tử Yến chỉ ồ lên một tiếng.

Cậu đột nhiên hỏi: "Anh mất trí nhớ lâu như vậy, có từng gặp qua người quen không?"

Thẩm Khác không biết vì sao đột nhiên nhảy vào vấn đề này, hắn trầm mặc vài giây, sau đó lại trở về gương mặt không biểu cảm lãnh đạm.

Gặp thì sao, không gặp thì sao, ai nói gì hắn cũng không động lòng.

Thẩm Khác không có trả lời vấn đề này, nói thật, hiện tại bình tĩnh lại, hắn rất kinh ngạc vì sao mình lại tiến vào cùng Giản Tử Yến nói chuyện.

Hắn chỉ ở đây để kiểm tra tình hình của Giản Tử Yến theo thói quen.

Kể từ khi tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng, hắn chưa bao giờ có hứng thú nói chuyện với bất kỳ ai, hắn có thể nhìn thấu họ muốn gì, hắn từ tận đáy lòng không kiên nhẫn với sự thô tục và nông cạn của người khác.

Sao có thể có ngày hôm nay...

Thẩm Khác vô thức liếc nhìn Giản Tử Yến, đôi mắt như hồ nước lạnh lẽo kia vẫn bình yên như vậy, giống như mặt hồ không gió dưới đêm trăng, không có bất kỳ du͙© vọиɠ nào, cũng không có chút mơ màng nào, khi cậu nhìn người khác, giống như cậu chỉ nhìn người đó, con người khiến hắn cảm nhận được sự minh bạch và yên bình đã mất từ

lâu.

Cũng khiến trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ bạo ngược, sinh ra một số ý nghĩ nguy hiểm lẽ ra không nên phát sinh.

Ánh mắt Thẩm Khác tối sầm lại, hắn đeo lại miếng bịt miệng lên mặt Giản Tử Yến.

...

Vì Thẩm Khác phụ trách trông coi Giản Tử Yến, nên không thể hoàn toàn tránh được cậu, vì sự nguy hiểm và đặc thù của Giản Tử Yến, về cơ bản hắn bị trói buộc với Giản Tử Yến, chứng kiến

mọi thứ cậu đã trải qua.

Căn cứ tốn nhiều tâm tư như vậy để bắt Giản Tử Yến, tất nhiên không phải để trưng bày.

Ban đầu, họ muốn giam giữ Giản Tử Yến, ngoài mặt là để ngăn cản cậu làm một số hành động gây nguy hiểm cho thế giới, cùng với một số bí mật không thể cho ai biết.

Nhưng bây giờ Giản Tử Yến thực sự có giá trị nghiên cứu lớn, cho dù có tâm lý lợi dụng phế vật, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.

Vì vậy, Thẩm Khác nhìn Giản Tử Yến bị đẩy vào phòng phẫu thuật hết lần này đến lần khác, mỗi lần cậu đi ra, trên người cậu đều có những vết sẹo mới, thậm chí còn không cầm được máu chứ đừng nói đến băng bó cho cậu, hay dùng những thứ cực kỳ quý giá trong những ngày mạt thế.

Ngày hôm đó, Thẩm Khác đứng ở cửa, nhìn Giản Tử Yến bất tỉnh bị khiêng trở về nhốt lại, ánh mắt có chút tối sầm lại.

Ở phía sau, Từ Quang Lỗi cởi găng tay chậm rãi đi ra, thấy Thẩm Khác còn chưa đi, hai mắt sáng lên, cười đi tới.

"Thẩm Khác đại ca..."

"Cậu đối với hắn như vậy không sợ hắn sớm chết sao?"

Từ Quang Lỗi còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Thẩm Khác hỏi, khóe môi nụ cười đông cứng lại, y bình tĩnh cụp mắt xuống, cao hứng nói: “Hắn thể chất đặc thù, cho nên sẽ không chết dễ dàng như vậy. Hơn nữa, em không làm gì cả, em chỉ lấy một số mẫu từ hắn để nghiên cứu, hắn không yếu ớt như vậy."

Thẩm Khác nhìn y, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng Từ Quang Lỗi lại không nhìn thấy.

Làm thế nào mà người này lại làm một điều tàn ác với một biểu hiện ngây thơ và trong sáng như vậy? Điều này không liên quan gì đến việc Giản Tử Yến có phải là tội nhân hay không, nếu tội ác không thể tha thứ, cậu có thể trực tiếp bị gϊếŧ, hắn không đồng ý với loại tra tấn nhân danh đại nghĩa này.

Nhưng chính bởi vì Giản Tử Yến là một tội nhân, hắn không nói gì, tất cả là lỗi của cậu.

“Anh không cần lo lắng, tin tưởng em.” Từ Quang Lỗi chớp mắt nhìn hắn, “Hơn nữa, cho dù hắn thật sự chết, cũng coi như là chuộc tội, cống hiến tinh lực cuối cùng cho thế giới này cũng không uổng."

Y chăm chú nhìn Thẩm Khác, chờ đợi câu trả lời khẳng định của hắn.

Mau nói đi, cậu ta bây giờ là tội nhân đáng chết! Chẳng lẽ lúc này hắn cũng sẽ đối với cậu trong tiềm thức cảm thấy không đành lòng sao?

Y phải làm những điều tàn ác này vì số phận của nhân loại trên toàn thế giới, y không nên được an ủi và khẳng định sao?

Hai mắt nóng rực, mong đợi rõ ràng như vậy, nhưng Thẩm Khác không nói gì, chỉ liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời đi, rõ ràng là con đường trở lại chỗ Giản Tử Yến.

Sau lưng, Từ Quang Lỗi lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, muốn ngăn cản hắn nhưng không có lý do, cho nên y nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ nham hiểm ở một nơi không ai rõ.