Chương 69-2

Khi Thẩm Khác cõng Giản Tử Yến, tay chân bị trói vào nhau nửa dưới mặt đeo một con dấu kim loại chống cắn, bước ra khỏi viện nghiên cứu ném xuống đất, khiến rất nhiều người kinh hãi.

Các thành viên của đội chiến đấu đã dọn sạch tất cả thây ma xung quanh viện nghiên cứu, khi họ nhìn thấy chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện, họ đều tập trung xung quanh.

Tất cả đều mang trong mình lòng căm thù mãnh liệt muốn xem con quỷ tạo ra ngày tận thế trông như thế nào, nhưng tất cả đều im lặng khi nhìn thấy cậu.

Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Dư Huy lộ ra chút do dự: "Đây là... Giản Tử Yến?"

Lại có người xuất thần lẩm bẩm: "Biến thành zombie sao có thể đẹp trai như vậy?"

Thẩm Khác lạnh lùng nhìn chung quanh: “Hắn còn không phải tang thi hoàn chỉnh, đem hắn mang về căn cứ đi, đây là người trưởng quan muốn, đừng động vào hắn.”

Dư Huy nhìn Giản Tử Yến đang cuộn tròn trên mặt đất thở dốc, mi mắt rũ xuống, chần chờ nói: “... Hắn thật sự không có chết trước khi trở về căn cứ sao?”

“Xem vận khí của hắn.” Thẩm Khác lạnh lùng nói: “Nếu như hắn cứ như vậy chết đi, cũng là chuyện tốt.”

Hắn không chủ trương bắt sống người, đối với nhân vật nguy hiểm này, hắn cảm thấy giải quyết càng sớm càng tốt, kẻo đêm dài lắm mộng.

Chỉ là những người kiểm soát căn cứ vẫn muốn Giản Tử Yến còn sống, Thẩm Khác không thèm nói chuyện với họ, dù sao hắn cũng coi mình như một người lính xông vào trận chiến, hắn chỉ cần tuân theo mệnh lệnh.

Dư Huy không nói nữa, anh bước tới cúi người xuống, định bế Giản Tử Yến lên xe.

Anh vừa tới gần, đôi mắt nãy giờ vẫn cụp xuống của Giản Tử Yên đột nhiên nhướng lên, nhìn thẳng vào anh.

Trong khoảnh khắc, những mảnh vỡ xoay tròn, tỏa sáng rực rỡ, thu hút toàn bộ sự chú ý của Dư Huy.

Dư Huy sửng sốt, giờ phút này anh cảm giác mình như bước vào một thế giới thần bí, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

May mắn thay, Giản Tử Yến chỉ liếc nhìn anh, nhanh chóng cụp mắt xuống lần nữa, để Dư Huy ngay lập tức định thần lại.

“Dư Huy?” Thanh âm thúc giục của Thẩm Khác từ cách đó không xa truyền đến.

"Vâng."

Dư Huy đáp một tiếng, bàn tay vốn định thô bạo nâng lên, lại quay sang ôm ngang Giản Tử Yến, lại không dám nhìn vào mắt cậu nữa.

Sau khi ném Giản Tử Yến vào ghế sau, Dư Huy do dự một lúc, nhưng vẫn hỏi: "lão đại, hắn sao vậy?"

"Không biết, hắn tự mình tiêm loại thuốc gì đó, liền biến thành như vậy." Thẩm Khác đi theo ngồi ở ghế sau, hắn phụ trách trông chừng Giản Tử Yến: ”Tôi có nhặt về ống tiêm của hắn, trở về căn cứ sẽ giao cho tiến sĩ kiểm tra."

Tiến sĩ Từ Quan Lỗi là nhà nghiên cứu duy nhất trốn thoát vào ngày xảy ra thảm họa, y hiện là nhà nghiên cứu có địa vị cao nhất trong căn cứ.

Dư Huy đáp lại, nhưng không thể không nhìn Giản Tử Yến, người đang nằm trên ghế sau với mái tóc ngắn bù xù.

Thẩm Khác sắc bén nhìn anh: “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Dư Huy che mắt ngồi vào ghế lái.

Trải qua hành trình gần một ngày một đêm, bọn họ tiếp cận căn cứ tường thành hùng vĩ.

Sau khi tiết lộ danh tính trải qua các cuộc kiểm tra, cả nhóm tiến vào căn cứ rất thuận lợi, khi biết họ đã thành công bắt sống Giản Tử Yến, họ ngay lập tức được coi như anh hùng.

Ngay khi Thẩm Khác nhấc Giản Tử Yến ra khỏi xe, hắn nhìn thấy một chiếc ô tô lao về phía họ, và ngay sau đó dừng lại trước mặt họ, một thanh niên mặc đồng phục nghiên cứu bước ra khỏi xe.

“Tiến sĩ Từ?” Dư Huy kinh ngạc gọi người đó, “Sao ngài lại đích thân tới đây?”

Người cực kỳ quan trọng đối với căn cứ, không có năng lực tự bảo vệ, lúc nào cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, Từ Quang Lỗi ở trong phòng thí nghiệm của căn cứ, rất ít lộ diện.

"Nghe nói các cậu bắt được Giản Tử Yến, tôi thật sự nóng lòng muốn tới xem trước." Từ Quang Lỗi cười nói, đồng thời dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Khác, dùng một bộ dáng rất quen thuộc đùa bỡn, "Huống chi còn có Thẩm Khác đại ca ở chỗ này, có lẽ so với phòng thí nghiệm còn an toàn hơn."

Thẩm Khác không đáp, Dư Huy đành phải cười đáp: “Đúng vậy.”

Ban đầu, Từ Quang Lỗi bị mắc kẹt trong tầng hầm của viện nghiên cứu đầy thây ma, sau khi mạt thế nổ ra nhiều ngày, không có nước và thức ăn, y sắp chết, là nhóm đầu tiên thức tỉnh dị năng, y được Thẩm Khác cứu ra, nên có một tình cảm đặc biệt với hắn, là điều ai cũng biết.

Sự chú ý của họ đều đổ dồn vào Từ Quang Lỗi nên không ai để ý, Giản Tử Yến vốn đã rất yếu ớt, như thể sắp chết bất cứ lúc nào, khẽ nhướng mi, liếc nhìn đại danh tiến sĩ Từ.

Hóa ra là y.

Trợ lý nhỏ ngoan ngoãn đi theo cậu khi đó.

Không ai chú ý đến ánh mắt của Giản Tử Yến, ngoại trừ chính Từ Quang Lỗi.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Giản Tử Yến, Từ Quan Lỗi sững người trong giây lát, trong mắt y hiện lên một tia xuất thần.

Tuy nhiên, y nhanh chóng bỏ đi ánh mắt này, cau mày đi vòng quanh cậu như thể y là lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tử Yến.

"Đây là Giản Tử Yến." Từ Quang Lỗi nói, "Hắn biến thành thây ma à?"

"Tôi không biết, đây là thứ mà cậu nên nghiên cứu." Thẩm Khác cuối cùng nói câu đầu tiên, hắn ôm Giản Tử Yến bằng một tay nhìn Từ Quang Lỗi, "Tôi chỉ giao người thôi phải không?"

“Đúng vậy… cấp trên muốn gặp Giản Tử Yến.” Từ Quang Lôi cười nói: “Họ cũng muốn gặp anh, Thẩm Khác đại ca, vậy sao chúng ta không ngồi chung xe? "

Y đã thể hiện sự mong đợi rõ ràng.

Tuy nhiên, Thẩm Khác hoàn toàn không cho y mặt mũi.

Nghe nói cấp trên muốn gặp mình, Thẩm Khác không kiên nhẫn tặc lưỡi, đem Giản Tử Yến ném vào trong ngực Dư Huy, quay đầu đi ra ngoài.

"Dư Huy, cậu dẫn Giản Tử Yến đi gặp họ đi, cậu cứ nói là tôi mệt."

Hắn chưa bao giờ sốt ruột tham gia những cuộc họp dài dòng nhàm chán đó, cũng không có ý định tham gia vào các cuộc chiến phe phái trong căn cứ, hắn chỉ muốn kết thúc ngày tận thế chết tiệt này càng sớm càng tốt.

Những lão già đó muốn gặp hắn? Nhưng làm ơn đừng làm thế, hắn không thể đánh bọn họ, cũng không thể nói chuyện mỗi lần gặp đều nghẹn ra một bụng khí.

Thấy bóng lưng hắn không chút do dự rời đi, ánh mắt Từ Quảng Lỗi nhất thời âm trầm, y theo bản năng nhìn về phía Giản Tử Yến, lại thấy Dư Huy ngơ ngác nhìn người trong lòng mình, không ngờ anh còn không có lập tức ném đi, đôi mắt y u ám hơn.

Tại sao, tại sao lại như thế này?

Trước kia ánh mắt của mọi người chỉ tập trung vào Giản Tử Yến, nhưng bây giờ Giản Tử Yến đã trở thành tội nhân của cả nhân loại, tại sao cậu còn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác?

Rõ ràng y cũng là một thiên tài thành danh từ khi còn trẻ, một nhân tài được quốc gia coi trọng, tại sao y phải luôn bị Giản Tử Yến áp đảo?

Y không cam lòng...không cam lòng!

Trong khoảng thời gian không có Giản Tử Yến, y đã nhận được sự chú ý chưa từng có, thậm chí còn được ca ngợi là ngôi sao của thời mạt thế, chỉ khi đó y mới nhận ra ánh hào quang mà mình nên có, cảm giác được sống một cách quang minh chính đại.

Có phải vì Giản Tử Yến đã trở lại nên cậu muốn lấy đi tất cả những thứ này?

Đã biến thành tang thi rồi, còn muốn nằm mơ?

Từ Quang Lỗi trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia ngượng ngùng: "Dư đội trưởng, làm phiền cậu mang người đi theo tôi."

Dư Huy đáp lại y một cách lịch sự, không ngạc nhiên trước thái độ tiếp cận của y.

Rốt cuộc, mọi người đều biết rằng tiến sĩ Từ là người hiểu biết tốt bụng, mọi người đều rất quý mến y.

Giản Tử Yến cụp mắt xuống, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của họ, thậm chí không quan tâm mình sẽ bị đưa đi đâu hay sẽ làm gì mình.

Cậu duy nhất phản ứng chính là, thời điểm Thẩm Khác xoay người rời đi, liền muốn đứng dậy túm chặt quần áo.

Chỉ là cậu căn bản không đứng dậy được vì quá yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Cái nhìn này bị Từ Quang Lỗi nhìn thấy, trong lòng càng cười nhạo.

Tất nhiên, y không thể nói bất cứ điều gì, y chỉ nhìn Giản Tử Yến một cách chế nhạo, sau đó đưa Dư Huy đến tòa nhà hành chính.

...

[Vì vết thương nghiêm trọng, Giản Tử Yến dĩ nhiên bị ngất trên đường.

Vừa trở lại không gian ý thức, liền nghe thấy 419 cao giọng đắc ý: "Thế nào, nam chủ đoạn tuyệt tình yêu khác với những người trước đúng không? Cậu tuyệt đối không có! Bất kỳ! Cơ hội! nào trong thế giới này!"

“Thật sự rất khác.” Giản Tử Yến vuốt cằm, “Hắn thật hấp dẫn, tôi rất thích.”

419: "? Cậu không phải nam chủ đều xuống tay đấy chứ?"

Giản Tử Yến nói một cách chính trực: "Làm sao có thể, tôi sẽ không chủ động làm điều đó."

419: Hê hê.

Hợp lại các thế giới trước là chính cậu “chủ động”?

Phải nói rằng sau khi ở bên nhau một thời gian dài, hệ thống nhỏ ngốc nghếch nhưng không ngọt ngào này ngày càng có thể hiểu được cách suy nghĩ của Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến cười khúc khích: "Lần này thử thách rất hay, thật tốt, tôi thích thử thách."

Khi 419 tức giận đến không nói nên lời, trầm tư lẩm bẩm: "Văn nam chủ không có cp? Tôi không nghĩ như vậy, người tên Từ Quảng Lỗi... Chúng ta lại quan sát một lần nữa."]

Sự biến thành thây ma của Giản Tử Yến nằm ngoài dự đoán của mọi người, những cao tầng điều hành của căn cứ đang thảo luận xem nên giao Giản Tử Yến cho ai chăm sóc, khi họ nhìn thấy Dư Huy bước vào trong vòng tay là Giản Tử Yến đã biến thành tang thi, họ lập tức đứng dậy lùi về phía sau.

Cảnh tượng này, gọn gàng và có chút hài hước, khiến Dư Huy không tiến cũng không lùi, đứng sững ở cửa.

Một người trong đó hét lớn: "Hắn biến thành tang thi rồi, sao lại mang hắn tới đây! Mau ném hắn ra ngoài, đừng quên bắn vào đầu."

Từ Quang Lỗi trong mắt lóe lên một tia hắc ám, bất đắc dĩ xoay người lại: "Đúng vậy, Dư đội trưởng, chúng ta chỉ cần bắn trúng đầu hắn sau liền đốt đi, chúng ta không cần tang thi."

“Nhưng hắn còn không có mất đi ý thức, thậm chí còn tỉnh táo.” Dư Huy nói ra một câu kinh thiên động địa, “Có lẽ hắn còn có giá trị nghiên cứu.”

“Ngươi nói cái gì?” Từ Quang Lỗi vặn cổ một cách thô bạo, “Hắn biến thành tang thi, còn có thể có lý trí sao?”

“Vâng.” Dư Huy khẳng định nói, nhìn về phía những vị cao tầng khác cũng đang sửng sốt, “Cho dù như vậy, chúng ta có nên kiên quyết bắn vào đầu hắn không?”

Nghe những gì anh nói, ánh mắt của những người tránh né Giản Tử Yến dần trở nên nóng bỏng hơn, nhìn Giản Tử Yến giống như nhìn vào một quả trứng vàng.

Người bình thường có thể giữ được sự tỉnh táo của mình ngay cả sau khi biến thành thây ma không? Điều đó chẳng phải tương đương với việc kiểm soát được virus sao!

Đây không khác gì nghiên cứu vắc xin huyết thanh hay gì đó, nếu bọn họ có thể biết chuyện gì đang xảy ra, liền không sợ trở thành tang thi nữa!

“Khụ.” Người cao tầng nói chuyện trước hắng giọng một cái, “Chuyện này, tiến sĩ Từ giao cho cậu, cậu nhất định phải nghiên cứu tình hình, phổ biến phương pháp này, nói không chừng nó là mấu chốt để giải quyết mạt thế."

“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Từ Quang Lỗi cụp mi xuống, che giấu sự không cam lòng và ác ý đang tuôn trào trong lòng.

Dư Huy do dự một lát sau, vẫn là nói: "Theo như Thẩm ca nói, lực công kích của hắn mạnh hơn những tang thi khác rất nhiều, thậm chí có thể ngăn cản công kích của lão đại, tuy rằng hiện tại hắn bị thương, nhưng nếu trực tiếp giao ra cho tiến sĩ Từ... có lẽ không quá an toàn."

Những người vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng, trầm mặc hồi lâu, một người khác mới nói: "Nếu Thẩm Khác đã mang hắn trở về, liền để Thẩm Khác trông coi, đây là tư liệu nghiên cứu quý giá, đừng để hắn chết."

"Hả? Chà, xem ra không cần phái Thẩm Khác đại ca đi." Từ Quang Lỗi kinh ngạc nói: "Chỉ cần hắn bị nhốt lại, tôi còn có dị năng giả phụ trách bảo hộ."

"Tiến sĩ Từ, hiện tại cậu cũng biết Giản Tử Yến có ý nghĩa gì, chúng ta nhất định phải ngăn ngừa bất kỳ sai lầm nào có thể xảy ra." Có người nói: "Trên thế giới này giao cho Thẩm Khác là yên tâm nhất, làm phiền cậu nỗ lực hơn nữa, nếu thành công, đó chính là đóng góp cho toàn thể nhân loại”.

Từ Quang Lỗi muốn nói điều gì đó, nhưng những người này không muốn nghe nữa.

Y nghiến răng nuốt xuống những gì muốn nói, ánh mắt gần như đông lại thành hận ý.

Tại sao ngay cả thời điểm này cậu cũng muốn chiếm Thẩm Khác!