Chương 30

"Ngươi đã không tu đạo, mà cũng không tu Phật, trước khi trưởng thành, ngươi làm thế nào mà vẫn có thể sống sót được vậy?" Thụ yêu hỏi, "Tuy rằng người có công đức của mười kiếp là người có thể chất bách tà bất xâm, nhưng trước khi trưởng thành thì vận mệnh vẫn chưa được hoàn chỉnh, nên đây sẽ là một viên thuốc bổ hoàn hảo cho các loại đại yêu quái cùng với lão quỷ. Ngươi đã xem《 Tây Du Ký 》 rồi đi, trước khi ngươi trưởng thành, đối với những tà ma ngoại đạo đó, thì linh hồn của ngươi chẳng khác gì thịt Đường Tăng."

"Chẳng lẽ ngươi cũng có một quý nhân giống với Tôn Ngộ Không?"

Thẩm Trường An: "......"

Nhớ lại lúc nhỏ, mình nghĩ đủ mọi cách để đánh ma trong giấc mơ, Thẩm Trường An cảm thấy, có thể cậu là một phiên bản biến thể kiểu chiến đấu của Đường Tăng.

"Hay là, ngươi đã sống ở một nơi có nhiều chính khí?" Thụ yêu vẫn đang lẩm bẩm.

Thẩm Trường An sững người, sống ở nơi có nhiều chính khí?

Cậu ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ này, ánh mắt sâu thẳm.

"Ngươi, ngươi, ngươi đừng nhìn ta bằng loại ánh mắt này, ta chỉ tùy tiện tán gẫu, tùy tiện tán gẫu mà thôi." Cái cây này bị Thẩm Trường An đánh đến sợ rồi, nó sợ đối phương gõ nó thêm vài cái, thì ngay cả linh thức nó cũng không giữ được và biến thành một cái cây bình thường luôn, nhanh chóng nói mấy lời hay ho: "Ta dám thề với Thiên Đạo, đời này, ta chỉ làm một chuyện xấu này mà thôi."

Có lẽ hôm nay là một ngày tốt để thực hiện lời thề, đây đã là người thứ hai thề với cậu.

"Ngươi cũng công nhận chuyện mình đã làm là chuyện xấu à?" Thẩm Trường An cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt của mình, "Cải tạo cho tốt đi, trước khi ngươi thật sự sữa chữa những sai lầm do mình gây ra, thì đừng nghĩ đến việc biến thành người."

"Chờ đã, người anh em, đại lão, đại gia, ta gọi ngươi là ông nội có được không......"

Thẩm Trường An không để ý đến tiếng la hét ầm ĩ của thụ yêu, cậu sải bước ra khỏi sân, sau khi khóa cửa sân, cậu nhìn ánh đèn đường vàng mờ ảo hai bên đường, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn, trời đất bao la nhưng lại không có ai chờ cậu về nhà.

Lấy điện thoại ra, Thẩm Trường An nhìn thấy một tin nhắn khó hiểu do Diêu Hoài Lâm gửi đến, cậu phớt lờ đối phương và gửi một tin nhắn cho Đạo Niên.

Trường An: Đạo Niên, anh có tin rằng trên thế giới này có thần tiên yêu quái không?

Câu hỏi này cậu đã từng hỏi Đạo Niên, nhưng đêm nay, cậu đột nhiên muốn hỏi lại. Có lẽ cậu cũng chẳng muốn biết đáp án là gì, mà chỉ muốn tự lừa dối bản thân, ở thời điểm cậu mê mang, vẫn có một đối tượng mà mình có thể hỏi.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Thẩm Trường An lại cảm thấy hành động này hơi buồn cười, nên muốn thu hồi tin nhắn này.

Niên: ?

Nhìn thấy câu chào hỏi đơn giản này, Thẩm Trường An đột nhiên bật cười, không có thu hồi tin nhắn, nhanh chóng trả lời Đạo Niên.

Trường An: Lúc nãy có người kể cho tôi nghe một câu chuyện, nên nhất thời bộc phát cảm xúc thôi.

Niên: Không có, đừng tin.

Thẩm Trường An xóa hết mấy chữ "có lẽ trên thế giới này thật sự có ma".

Trường An: Ừ, không tin.

Đạo Niên cất điện thoại, nói với Lưu Mao đang cúi đầu đứng trước mặt y: "Ngày mai, tài trợ thêm một số tiền vào việc tuyên truyền khoa học."

Lưu Mao lập tức gật đầu: "Vâng, tiên sinh."

Sáng thứ hai, Thẩm Trường An vừa đi vào văn phòng, liền nhìn thấy Lưu Mao cùng với chủ nhiệm Đỗ nói nói cười cười bước ra ngoài, cậu dừng lại chào Lưu Mao một tiếng.

Nhìn thấy cậu xuất hiện, Lưu Mao vô cùng nhiệt tình: "Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành, đã ăn sáng chưa?"

Hôm nay Thẩm tiên sinh không đeo kính, trông rất có sức sống.

Thẩm Trường An gật đầu.

Không đợi Thẩm Trường An hỏi, Lưu Mao đã chủ động giải thích vì sao mình lại đến đây: "Tiên sinh cảm thấy, tuyên truyền khoa học không thể chỉ dựa vào giấy báo truyền thống, mà còn phải tăng cường tuyên truyền trên mạng xã hội. Vì vậy, hôm nay tôi đến đây là để thay mặt tiên sinh tài trợ thêm kinh phí cho bộ phận của mọi người."

"Cảm ơn quý công ty đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Đối với tinh thần từ thiện nhiệt tình của mọi người, tôi nhất định sẽ viết một bản tường trình và báo cáo cho cấp trên."

Đỗ Trọng Hải phát hiện đầu óc của mình đã xảy ra chút vấn đề, vì trong lúc nhất thời ông lại chẳng thể nhớ ra ông chủ của Lưu Mao họ gì, đành phải dùng "quý công ty" để thay thế, "Và cũng mong mọi người hãy yên tâm việc chi tiêu, chúng tôi sẽ viết ra một bảng báo cáo chi tiết, bảo đảm mỗi một đồng đều được dùng trên chuyện tuyên truyền khoa học."

"Tôi tin bộ phận của mọi người, huống chi còn có Thẩm tiên sinh ở đây, chúng tôi càng yên tâm hơn." Lưu Mao không quên thể hiện tầm quan trọng của Thẩm Trường An ở trong lòng bọn họ cho cấp trên của cậu thấy, "Nếu không có Thẩm tiên sinh, thì chúng tôi vẫn còn không biết bộ phận của mọi người luôn âm thầm nỗ lực cho việc thúc đẩy khoa học trong khoảng thời gian này."