Chương 36: Em à ~~~~~~~~

– Em vừa nói cái gì ? – Phạm Hương đang ngồi thẫn thờ, nghe tiếng nàng liền thản thốt hỏi với vẻ tức giận.

Lan Khuê gượng dậy, nén những giọt nước mắt, đan hai tay vào nhau, nói lại lời nói kia với giọng run run :

– Em nói chúng ta chia tay đi.

– Tại sao ?

– Vì chị không còn thương em nữa.

– Tôi không có hết thương em.– Phạm Hương đứng dậy, nhưng không nhích người, đáp lời nàng.

– Vậy tại sao lại lạnh nhạt với em ? Tại sao lại không quan tâm em như lúc trước ? Tại sao có chuyện gì không nói thẳng ra cho em biết em sai cái gì, em sẽ sửa. Tại sao lại im lặng với em ?

-…………..– Phạm Hương im lặng nghe nàng nói, đôi mắt có hơi ửng đỏ. Còn hỏi cô tại sao ư ? Không phải vì bắt gặp nàng ở cùng Quang Đăng sao ?

– Chị trả lời hay không ? PHẠM HƯƠNG………….!!!

Lan Khuê sau tiếng gọi đó liền khóc nấc lên, quăng bỏ mấy sợi dây đang được truyền vào tay mình sang một bên, chạy xuống phía chỗ Phạm Hương đang đứng, nhưng chỉ mới bước xuống gạch, toàn thân lại đau ê ẩm, cảm giác xương cốt rã rời, cả thân mình gục xuống nền lạnh lẽo.

– Lan Khuê……………

Phạm Hương giật mình khi nàng tự dưng chạy xuống giường, ngã ngay đó. Cô nhanh chóng chạy đến bế xốc nàng trên tay, đặt nàng ngay ngắn trên giường rồi ôm nàng :

– Còn không phải vì chị bắt gặp em ôm Quang Đăng hay sao ? Sao em giấu chị ? Em có còn yêu chị không ?

– Chị………….– Lan Khuê sau khi nghe lí do kia thì có hơi ngạc nhiên. Chị biết sao ? Thì ra là ghen.

Lan Khuê không rời khỏi vòng tay của cô, mà chỉ ở trong đó chui rúc sâu hơi để tìm hơi ấm, hai tay cũng ôm chặt ấy eo cô.

– Không phải em cố ý giấu chị, chỉ là sợ chị nghĩ lung tung vì em gặp anh ta đơn giản là nói mấy câu tạm biệt, sau đó anh ta sẽ rời thành phố. Em biết ” chồng em ” là cái hủ giấm to ơi là to, làm sao dám kể chứ ? – Lan Khuê nhỏ nhẹ giải thích, câu cuối cùng còn nhấn mạnh chữ chồng em như muốn xác nhận quyền sở hữu.

– Nhưng mà………anh ta còn ôm em.

– Chỉ là ôm tạm biệt.

– Nhưng chị không thích. – Phạm Hương khuôn mặt tỏ vẻ không ưng thuận, hai má bánh bao phúng phính lắc lư qua lại.

– Được rồi, chị không thích em sẽ không vậy nữa. Vậy là chỉ vì chuyện đó mà chị lạnh nhạt với em ?

– Chị……..

– Còn không thèm ngủ chung phòng với người ta, người ta bệnh còn không lo. Chị là cái đồ đáng ghétttttt.

– Em à ~~~~~~~~

Chỉ hai chữ thôi, ” em à “, chính thức đánh gục Lan Khuê mềm yếu, đúng là không có tiền đồ, nhất định sau này sẽ bị chồng đè đầu cưỡi cổ. Nàng ép mình vào ngực cô mà nhụi nhụi làm nũng, dám bỏ bê người ta, đáng đánh đòn, nàng vươn chiếc miệng bé bé xinh xinh cắn vào cổ Phạm Hương một cái, còn cố ý ngậm một chút rồi day day ra, làm cho nơi cổ trắng tinh lại hiện lên một dấu vết bầm tím. Ấy vậy mà không nghe một câu than nào từ miệng ” nạn nhân ” cả. ” Hung thủ ” sau khi gây án liền ra vẻ vô tội, nhìn Phạm Hương một cái, thấy cô không có ý bài xích liền hỏi :

– Tại sao không than đau ?

– Chỉ cần là em, chị chấp nhận.

– Đồ ngốc.

Phạm Hương bất ngờ lơi vòng tay ra, đặt Lan Khuê nằm xuống giường bệnh, rồi thản nhiên nhốt nàng dưới thân mình. Nở nụ cười gian tà.

– Nè, chị làm………..cái gì vậy ?

– Hϊếp.

– Không được.

– CᏂị©Ꮒ.

– Không được.

– Nện.

– Khôngggggg.

– Xoạc.

– Không mà….

– ” Chơi “, cho chơi một chút thôi.

Lan Khuê thật không hiểu tại sao mình lại đi yêu một người như vậy nữa, đúng là mặt dày, có thể nói ra mấy từ như vậy, rốt cuộc Phạm Hương có tự trọng không đây ? . Nàng lay lay người Phạm Hương, ý muốn cô rời xuống người mình, nhưng sức lực của nàng làm sao có thể.

– Chị đi xuống đi.

– Được, chị đi xuống.

Phạm Hương quả thật có đi xuống, nhưng là đi xuống bầu ngực của nàng, bàn tay cởi phăng hai nút áo trên, đẩy áo ngực sang một bên, liền xuất hiện hai vật tròn trĩnh quen thuộc. Miệng lưỡi lập tức hoạt động, chạm nhẹ vào hạt đậu bên trái, mυ"ŧ lấy chùn chụt. Tay kia sờ sờ quả tròn còn lại. Hai tiểu bạch thỏ của Lan Khuê bình thường sẽ hơi âm ấm, có mùi hương dịu nhẹ, nhưng hôm nay nàng sốt, nên hai quả tròn trịa ấy cũng ấm nóng theo, khiến môi lưỡi Phạm Hương như muốn bỏng rát đến nơi.

– Ưmmmmmmmmm, chị, đừng………mmmmmmmmmm.

Phạm Hương đẩy lưỡi vào mυ"ŧ lấy, mặc kệ tiếng rêи ɾỉ yếu ớt kia. Tay nắn bóp không ngừng, nhưng đôi khi vẫn cưng chìu xoa xoa nhè nhẹ, miệng vẫn say mê mυ"ŧ máp.

– Ưm………dừng lại đi Phạm Hương……..mmmmmm……đừng chị.

– Em à ~~~~~

Chỉ một câu nói có hai từ cũng khiến Lan Khuê khẽ rùng mình, da gà cũng nổi lên hết, bao nhiêu tế bào mẫn cảm đều bị Phạm Hương khơi gợi, giờ đây nàng cảm giác một nơi trong cơ thể mình đang trống rỗng, cần được lấp đầy, bàn tay không tự chủ ghị đầu Phạm Hương chặt trong ngực mình, nàng muốn nhiều hơn thế.

Rồi bất chợt Phạm Hương dừng hẳn mọi hoạt động, cài nút áo lại cho nàng, cười tươi tắn :

– Đủ rồi.

– Chị……….

– Không phải em kêu chị dừng lại sao ?

– Chị…………– Lan Khuê khuôn mặt hầm hầm nhìn Phạm Hương, cái tên đáng ghét nàng, chọc cho lửa cháy rồi không dập là sao ?

– Hả ? Em muốn sao ? – Phạm Hương biết tỏng nàng đang nghĩ gì, bèn trêu chọc một chút.

– Không có gì. – Lan Khuê hậm hực lấy chăn đắp kín mặt, không thể để cô thấy khuôn mặt đang ửng đỏ kia, không lẽ lại cầu xin Phạm Hương thỏa mãn mình ? Không đời nào.

– Báo hôm nay có tin mới nè em. Tiểu thư nhà họ Trần bất ngờ chết vì không được người ta ” chơi “. – Phạm Hương ngồi bên cạnh nàng, giả vờ lướt điện thoại rồi nói lớn.

– Chị im đi.

Phạm Hương cất điện thoại vào túi, vén cái chăn ra, nhẹ nhàng gọi :

– Em à ~~~~~~~

Phạm Hương một lần nữa đặt nàng dưới thân, thôi không đùa giỡn nữa, bây giờ quần áo rơi rớt dưới sàn, tiếng rêи ɾỉ van xin vang vọng cả căn phòng, 2 ngón tay ra vào liên tục cùng một chỗ , mật ngọt chảy ra từ nơi ướŧ áŧ nào đó bị Phạm Hương nuốt sạch, không chừa một chút nào. Quyết liệt, ôi thô bạo.

#Moon

Mấy bạn à ~~~~~~~~~~~~~~